Hạ Mạt có cảm giác Đào Thục Nhi đang đứng sau lưng dột nhiên cứng
đờ người, nhưng chỉ thoáng giây, Thục Nhi lại rớt nước mắt như con chim
non vừa trúng thương.
“Lẽ nào… cô lại nghĩ là tôi…”
Vi An cười lạnh lùng.
Không thèm đếm xỉa đến nước mắt Đào Thục Nhi, Vi An quay qua
nói với đạo diễn: “Chương trình lần này để tôi lên hình”.
Vị đạo diễn vừa kinh hãi vừa thích thú: “Thế thì quá hay, chị Vi An
đồng ý xuất hiện trong chương trình của chúng ta…”.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Vi An ngắt lời anh ta.
“Xin mời.”
“Chuyện của tôi, tự tôi có thể nói rõ, không cần người ngoài chọc
ngoáy thêm dầu vào lửa. Vì thế mong anh hãy để Đào Thục Nhi biến ngay
chỗ khác cho!”
Vị đạo diễn ngượng ngùng lúng túng khó xử, “Ờ… trước hết không
biết chị Vi An có chấp hận không, chúng tôi đã đưa tin thông báo sự xuất
hiện của chị Thục Nhi… nếu như hai chị cùng đồng thời tham gia, chị Thục
Nhi sẽ…”.
Vi An rút điện thoại nói một lèo: “Chương trình Bát quái tôi lớn nhất
của đài RBS cũng mời tôi, nếu nhớ không lầm thì chương trình của họ cùng
giờ phát sóng chương trình này?”. Nói đoạn, Vi An lạnh lùng quay người,
vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “A lô, phải chương trình Bát quái tôi lớn
nhất đó không? Tôi là Vi An…”.
“Chị Vi An! Chị Vi An!”