NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 215

Vẫn để máy nổ, bác tài mở cửa xe cho Đào Thục Nhi. Thục Nhi nghi

hoặc nhìn Khiết Ni không biết phải làm gì, cô lại quay nhìn Hạ Mạt hỏi:

“Hạ Mạt, cậu có đưa mình về không?”

“Ừ, mình có…”

“Vết thương trên trán không mau tới bệnh viện xử lý, ngộ nhỡ để lại

sẹo thì sao?” Khiết Ni tiếp tục nói với Hạ Mạt, “Chị không phải đang muốn
trở thành ca sĩ sao? Trên mặt ca sĩ không thể để có sẹo được”.

“Không sao đâu.” Hạ Mạt mỉm cười dịu dàng. Nếu như sẹo có thì vết

thương trên mặt cô năm đó đã để lại dấu dài tới ba centimét rồi, vết thương
nhỏ nhoi này thấm vào đâu, “Cảm ơn các bạn và anh Lạc Hi đã quan tâm,
nhưng mình còn nhiều việc khác cần phải đi ngay. Xin lỗi nhé”.

Đào Thục Nhi có vẻ không còn kiên nhẫn, ngồi trong xe gọi:

“Hạ Mạt!”

“Chờ chút!” Khiết Ni ngăn Hạ Mạt đang chuẩn bị bỏ đi, cô đưa cho

Hạ Mạt một tuýp thuốc mỡ rồi nói: “Anh Lạc Hi đoán chừng có thể chị sẽ
không đồng ý đi bệnh viện, trên đường đi có ghé qua hiệu thuốc mua cho
chị tuýp thuốc này. Về nhà chị nhớ bôi thuốc nhé, được không?”.

“…Ừ.”

Hạ Mạt cầm tuýp thuốc trong tay, cảm ơn Khiết Ni rồi nhanh chóng

lên xe với Đào Thục Nhi. Cửa xe đóng lại, rồi lao vào màn đêm từ từ mất
hút.

Liệu chị ấy có nhớ ra mình không?

Ánh sao lấp lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.