NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 220

thấy rất xấu hổ vì trước đây thường a dua theo bọn Đới Tây cố ý cô lập Hạ
Mạt.

“Đừng căng thẳng quá thế.” Hạ Mạt khẽ nói.

“Cậu… không căng thẳng sao…” Khả Hân chần chừ do dự hỏi. Kết

quả biểu diễn lần này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc tuyển chọn ai sẽ là
gương mặt mới được thu âm phát hành đĩa. Thái Ni đã nói rất rõ, ai có khả
năng thu hút được nhiều khán giả hơn, ai được nhiều người hoan nghênh
hơn, người đó sẽ chiến thắng. Trở thành một ngôi sao không những chỉ dựa
vào sắc đẹp bản thân hay giọng hát hoàn mỹ là có thể được, “khẩu vị” của
quần chúng là rất khó đoán, vì thế cần phải trải qua một cuộc khảo nghiệm
thực tế.

“Mình cũng căng thẳng,” Hạ Mạt mỉm cười, lắc đầu, “Nhưng, nếu

mình vừa nhìn thấy mọi người trên sân khấu đã căng thẳng, vừa mới nghĩ
tới việc đứng trước đám đông hát là đã căng thẳng, điều đó chứng tỏ mình
không thích hợp làm nghệ sĩ. Mà không làm được nghệ sĩ, cũng còn có rất
nhiều con đường khác có thể đi. Nghĩ như thế, cũng chẳng còn gì để mà
căng thẳng”.

“Nhưng… khi cậu hát…”

Hạ Mạt gật đầu, “Mình biết. Vì thế lần này nếu vẫn giống như những

lúc tập thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện trở thành một
nghệ sĩ nữa”. Trong năm cô gái, Hạ Mạt thừa biết mình là người yếu nhất.
Không phải do cô không chăm chỉ luyện tập, không phải do giọng hát của
cô không hay, mà là cô không sao buông lỏng, thoải mái được. Chà chà, rõ
ràng là thất bại. Hạ Mạt vẫn luôn cho rằng dựa vào sức mạnh ý chí của bản
thân có thể khắc chế được, có gì để đáng sợ đâu, những chuyện đó đều đã
là dĩ vãng rồi. Nhưng cứ mỗi lần đứng trên sân khấu, bóng đen ác mộng
vẫn luôn khống chế chẹn lấy cổ họng cô. Để trở thành ca sĩ, muốn hát trước
mặt mọi người, một trong những nguyên nhân thất bại là như vậy. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.