Hạ Mạt cũng mỉm cười vẫy tay lại, cô nhớ lại những lời Phan Nam nói
hôm phân nhóm.
“Mình có thể yêu cầu cùng tổ với chỉ mình cậu”, Phan Nam dựa lưng
vào lan can phòng tập, nhìn chăm chăm vào Hạ Mạt, “Nếu mình nhất quyết
từ chối không cùng nhóm với bọn Đới Tây, tin chắc Thái Ni cũng không có
cách gì ép được mình”.
“Cảm ơn”, Hạ Mạt đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán, “Chỉ có điều,
chẳng có ai giúp đỡ mình mãi được, rốt cuộc thì mình cũng cần phải biết
mình có khả năng đứng trên sân khấu được hay không. A Nam này, lên sân
khấu cậu phải phát huy hết thực lực của mình nhé, cậu tuyệt lắm đấy”.
“Không, chỉ cần cậu có thể hát được, cậu mới là…”
“Nhưng, mình sợ mình không hát nổi”, Hạ Mạt thở dài. Trước mặt
Phan Nam, cô không cần phải giấu giếm. Hễ những lúc cần phải hát trước
mặt nhiều người, cô đều sẽ…
“Cùng nhóm với cậu, mình sẽ giúp được cậu”, Phan Nam đặt tay lên
vai Hạ Mạt, cúi đầu thân thiết nói.
“Rồi sau đó?”, Hạ Mạt cười, “Cậu sẽ mãi giúp mình à?”
“Chúng mình có thể sẽ thành lập một ban nhạc, nếu như thế, mình sẽ
có thể mãi mãi giúp cậu”, Phan Nam trịnh trọng nói.
Hạ Mạt ngẩn người.
Hồi lâu, cô nói nhỏ: “A Nam này, cảm ơn cậu. Cậu coi mình là bạn
nên muốn giúp đỡ mình. Nhưng mình hy vọng tự thân mình có thể đứng
hát được trên sân khấu”.