NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 245

“Nhưng giọng hát hay như vậy mà không có cách nào hát ra được…”,

Jam tiếc rẻ lắc đầu. Cô Doãn Hạ Mạt đó, gương mặt, cá tính đều rất thích
hợp làm một ca sĩ, hôm nay nghe lại thì thấy tiếng hát rất tuyệt. Chỉ có một
điều, một người không thể hát trước đám đông, sao có thể trở thành ca sĩ
chứ?

Thái Ni cũng lắc đầu.

Anh cầm bút đánh một dấu gạch chéo màu đỏ lớn bên cạnh tên Doãn

Hạ Mạt trong tập hồ sơ.

Trên sân khấu trống vắng.

Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu.

Cô mở to mắt.

Khán giả phía dưới sân khấu gần như đã bỏ đi hết, Khả Hân không

biết phải làm thế nào, trên sâu khấu màu phấn hồng phía đối diện bên kia,
Đới Tây đã bắt đầu hát bài thứ hai.

Lại không được ròi. Cuối cùng lại hỏng rồi.

Hạ Mạt cười nhạt, cô đã nghĩ là mình có thể chiến thắng được những

đau buồn đen tối ngày xưa. Những năm qua cô đã trải qua quá nhiều đau
khổ, còn cái gì đen tối mà cô chưa gặp phải. Vẫn biết rằng kiên cường thì
không còn gì phải sợ, kết quả, cô vẫn là con bé bảy tuổi nhỏ bé năm nào.

Cánh tay cầm micro buông xuống.

Cô chuẩn bị rời sân khấu. Âm u nhìn bóng mình nghiêng nghiêng đổ

dài trên sân khấu, tuy là lúc đầu ước ao trở thành ca sĩ không quá mãnh liệt,
nhưng khoảnh khắc này đúng là phải từ bỏ, tự nhiên cô cảm thấy có cái gì
đó đáng mất dần đi, lạnh buốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.