NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 336

Trên người cô chỉ có chiếc váy xanh lam mỏng, váy không có túi,

chiếc túi xách vẫn mang bên mình cũng không thấy.

Cô cười chua xót.

Ừ, bọn họ đâu có điên gì mà để điện thoại lại cho cô.

Nhìn cánh cửa sắt nhà kho đóng chặt, cô gắng gượng muốn đứng lên

đi thẳng ra ngoài, nhưng cố đi cố lại, hai chân cô vẫn mềm nhũn chẳng còn
tý sức nào. Thuốc mê còn sót lại khiến đầu óc cô vẫn còn u mê mụ mị. Bấy
giờ Hạ Mạt nhìn thấy một thanh sắt hoen gỉ nằm trên mặt đất, ánh mắt
ngưng lại, cô vớ lấy thanh sắt, lấy váy lau gỉ sắt, sau đó dùng hết sức đâm
mạnh vào bắp chân!

Máu trào ra trên làn da trắng!

Cô đau, mặt trắng nhợt.

Máu chảy ra đến đâu, đầu óc cô tỉnh táo lại đến đấy, thuốc mê trong

người chảy theo từng giọt máu tan ra ngoài. Cô gắng sức đứng dậy, từng
bước, từng bước lết tới cánh cửa. Máu theo bước chân cô nhỏ thành hàng
dài trên mặt đất tới chỗ chỗ cánh cửa sắt. Không biết bọn bắt cóc có đứng
canh bênh ngoài hay không, không dám phát tiếng động, cô nín thở nghe
ngóng động tĩnh bên ngoài.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt.

Cửa bên ngoài đã bị khóa.

Một dòng nước mắt chan chát xuất hiện nơi khóe mắt cô chảy dài trên

má. Doãn Hạ Mạt tuyệt vọng dựa lưng vào cánh cửa, từ từ quỳ xuống mặt
đất. Lẽ nào, đây là số phận của cô? Một lần nữa cơ may lại lọt qua kẽ ngón
tay bỏ đi măt, buộc cô cả đời phải sống trong nghèo hèn cùng nỗi đau dằn
vặt ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.