NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 353

Nụ cười của nàng đẹp như một bông hoa.

Quan Dĩnh ngẩn ngơ.

Hồi nãy xem Đào Thục Nhi biểu diễn, Quan Dĩnh cho là những thể

hiện của cô ấy đã cực đỉnh rồi, lúc thì đáng thương, lúc lại u sầu.

Nhưng.

Doãn Hạ Mạt lại đang vui sướng.

Tiếng hát vui sướng hạnh phúc vấn vương trong phòng họp, Doãn Hạ

Mạt đẹp mềm mại, ánh đèn dìu dịu chiếc trên người cô, đúng là một cô gái
đang trong tâm trạng yên, thần sắc ngượng ngùng e lệ. Thế nhưng nỗi đau
thấu xương lại ẩn tàng trong tiếng hát hạnh phúc, hình như trong tình yêu
sâu sắc ấy, nàng tiên cá vẫn biết tình yêu chẳng qua chỉ là mộng cảnh ảo
ảnh thoáng qua, như nắng trên mặt biển bao la, khi đêm ập xuống, mặt trời
sẽ không còn.

Vui sướng này.

Đau khổ này.

Hai thứ tình cảm sâu xa huyền diệu đang nhào trộn quyện lấy nhau

trên người Hạ Mạt, giọng hát của cô trong veo, niềm vui và nỗi đau cũng
rất trong sáng khiến người ta phải nhờ về những hạnh phúc và những bi
thương của chính mình.

Bài hát Doãn Hạ Mạt hát Quan Dĩnh chưa nghe thấy bao giờ, lẽ nào là

do cô ta tự sáng tác? Trong lòng Quan Dĩnh u ám, cô thất vọng, làng giải trí
quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, ngay đến người mới cũng khiến người
ta phải kinh ngạc đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.