NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 444

phách, vẫn thản nhiên xa lạ như vậy, nhưng khi nhìn vào anh, đôi môi cô
lúc nào cũng có một nụ cười dịu dàng thân thương.

Nhìn nụ cười này trong những tấm ảnh.

Trái tim Âu Thần như bị kìm kẹp chặt!

Anh đã nhớ ra gương mặt có nụ cười dịu dàng này.

Nhà kho chứa đồ phế thải.

Doãn Hạ Mạt nói nhỏ, giọng mềm mại. Âu Thần ngạc nhiên, cúi đầu

nhìn cô gái ôm trong lòng, đôi mắt cô như đong đầy nước mắt, làn môi
trắng bệch như hoa bách hợp, gương mặt với nụ cười dịu dàng.

Trái tim Âu Thần đột nhiên tĩnh lặng.

Tự dưng anh muốn đưa ngón tay đụng vào má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ

nhàng đụng lên làn da cô, tại sao cô ấy lúc nào cũng dễ dàng đến vậy, dễ
dàng tới mức khiến anh đau lòng.

Thì ra, cô ấy vẫn thường mỉm cười với anh như vậy sao? Ở bên, lặng

yên nhìn anh, mỉm cười với anh, như mãi mãi không bao giờ rời xa anh. Âu
Thần hít một hơi, ngón tay hơi cứng lại, cố gắng khống chế cái đau trong
lồng ngực, chăm chú nhìn vào những bức ảnh.

Tấm ảnh này chụp trong khuôn viên trường Thánh Huy.

Sân trường học sinh đông như kiến, như trước biển người phân đôi

nhường đường cho anh, anh thời niên thiếu đứng trước mặt cô, ngạo mạn,
nhẹ nhàng cúi người, đặt một nụ hôn lên bàn tay cô. Cô nhìn anh đăm dắm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.