Bọn học sinh trong lớp kinh hãi bàn tán, Lạc Hi ngụy trang quá khéo,
trước đây họ vẫn luôn cho rằng Lạc Hi xuất thân lương thiện, mọi thứ ở hắn
đều xuất sắc, có nghĩ cũng nghĩ không ra hắn là tên lưu manh chuyên trộm
cắp. Một vài nữ sinh định biện hộ cho Lạc Hi, họ cho rằng có khi Lạc Hi bị
oan, chưa chừng hắn bị học sinh khác đánh thì có. Nhưng đám học sinh lập
tức nhao nhao giễu cợt họ, chửi mấy đứa con gái đó ngu si mê muội, Lạc
Hi là đồ rác rưởi trộm cắp, tội danh đã được xác nhận. Mấy đứa con gái đó
gục lên bàn khóc ầm ĩ.
Hạ Mạt dán mắt vào bài học.
Tiếng nhạc ầm ầm, trong lớp học những âm thanh ồn ào đan xen nhau,
ánh mắt cô bé càng lúc càng thờ ơ. Rốt cuộc Hạ Mạt cũng bỏ tai nghe ra,
gấp sách “bụp” một cái rồi đứng lên.
Đúng lúc đó, cửa phòng học bị đẩy ra.
Tất cả học sinh trong lớp ngoái nhìn, một bé trai chạy vào, mặt đỏ
phừng phừng giống như đang chịu sự uất ức nhưng vẫn rất đáng yêu. Bọn
họ đều nhận ra đó là Tiểu Trừng, em trai của Hạ Mạt.
“Chị!”
Tiểu Trừng chạy như bay tới trước mặt Hạ Mạt, mắt rưng rưng, nó
đang cố gắng ghìm không cho nước mắt chảy ra.
“Sao thế?”
Cô bé hỏi vội.
“Bố… bố đang ở trên phòng Giám thị…”
Tiểu Trừng nấc lên nghẹn ngào.
Phút chốc Hạ Mạt cứng đờ người.