Trước bản tu chính luật này có bản báo cáo của uỷ ban soạn thảo. Báo cáo này nói về cách trình
bày và mục đích của tu chính luật. Ở trang 34, báo cáo viết như sau: “Khi các quyền được Hiến pháp
giao cho các bang khác nhau bị cố ý vi phạm, thì quyền và nghĩa vụ của các bang này là can thiệp
đặng ngăn chặn sự tiến triển của cái xấu, đặng chống lại sự tiếm quyền, đặng trong phạm vi của các
bên liên quan duy trì các quyền hạn và đặc quyền của mình, trên tư cách những souverains
indépendants (“quốc gia có chủ quyền độc lập” – tiếng Pháp trong nguyên văn – ND). Nếu các bang
không có được cái quyền đó, thì dù tự xưng là có chủ quyền cũng bằng vô ích. Bang Carolina Nam
tuyên bố không thừa nhận trên lãnh thổ của mình bất kì toà án nào được đặt bên trên đầu nó. Đúng là
cùng với các bang có chủ quyền khác như nó, bang Carolina Nam đã long trọng kí kết khế ước gia
nhập Liên bang (a solemn contract of union – tiếng Anh do tác giả chua thêm), nhưng bang cũng đòi
hỏi quyền giải thích nội dung ý nghĩa khế ước đó theo quan điểm của mình, và khi khế ước đó bị vi
phạm bởi các bên kí kết và bởi cái chính quyền họ đã lập nên, bang muốn sử dụng cái quyền hiển
nhiên (unquestionnable – Tiếng Anh do tác giả chua thêm, có nghĩa “không thể bị thắc mắc, không
thể bị đem ra đặt lại thành vấn đề” – ND) để được phán xét về phạm vi của sự vi phạm và tìm ra
những biện pháp cần thiết để đòi công lí.”