Martin mở chai rượu bằng sự cẩn trọng tối đa, tò mò muốn xem sau năm
mươi năm, liệu chai sâm banh có còn giữ nguyên bọt hay không. Anh chạm
ly với bà Hudson và đưa ly rượu lên môi. Anh không bị thất vọng: rượu
ngon tuyệt hảo và có cảm tưởng như đang uống nước vàng hay một thứ
nước cam lồ trường thọ.
Thế rồi như được hồi sinh, Martin đưa ly rượu lên trời. Như một nhà
triết học, anh nhủ thầm giá trị của một con người cũng được đo bằng tầm cỡ
của kẻ thù.
Anh đã thua trận đầu nhưng cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.
***
Mặc một chiếc áo cổ lọ, Archibald xuống gặp Effie ở boong trước, chỗ
cao nhất trên du thuyền, được bài trí thành phòng thể thao ngoài trời. Quấn
một chiếc khăn bông quanh cổ, bà quản gia người Anh tập luyện liên tục từ
hơn một tiếng đồng hồ nay: nâng tạ, chạy bộ, đấm túi cát… Archibald mời
bà một ly khai vị nhưng bà từ chối bằng cách huơ cao một chai nước
khoáng. Tên trộm nhún vai song chẳng hề ngạc nhiên. Effie sống như một
nhà tu hành khổ hạnh, tự ngăn cấm mình trước mọi thú vui của cuộc sống:
thức ăn ngon, rượu tinh khiết, tình dục dễ dãi…
Archibald ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện với biển. Không khí thật
mát mẻ và mặt trời đang lặn như vật lộn với những đám mây. Từ cuộc chiến
giáp lá cà này bật ra những luồng sáng màu đỏ ối như máu tươi tràn khắp
bầu trời. Hắn với lấy một chai sâm banh đặt trong chiếc xô đựng đá để bên
cạnh và mỉm cười xem lại nhãn:
DOM PÉRIGNON
ROSÉ VINTAGE 1959
Hắn thận trọng mở chai rượu ra, rót cho mình một ly và nâng cao ly
rượu về hướng Đông Nam.
Nơi đó là nước Pháp.
Nơi đó là Paris.