- Xin lỗi, tao lấy cái mà tao tìm được, rồi sắp tới tao sẽ bị chửi một chặp
cho mà xem! Còn mày thì chỉ có việc nói với tao bằng thứ tiếng Đức đó
thôi. Đúng là tao đang nằm mơ!
- Tao đùa đấy, cái xe trông được lắm.
Paul cầm tay lái, Arthur ngồi bên cạnh và Lauren ở giữa hai người.
- Mày có muốn bật đèn xoay và bật còi cấp cứu không, bác sĩ ?
- Mày có muốn thử nghiêm túc một tí không?
- Ồ không, ông bạn ạ, nhất định là không, nếu tao thử nghiêm túc để nhận ra
rằng tao đang lái một chiếc xe cứu thương mượn tạm để đi xoáy một cái xác
trong bệnh viện cùng với người hợp doanh của tao, tao có thể bừng tỉnh và
kế hoạch của mày sẽ đi đời nhà ma. Vì vậy tao sẽ cố hết sức để càng ít
nghiêm túc càng tốt, như thế tao sẽ tiếp tục tin rằng tao đang trong một giấc
mơ sắp chuyển thành cơn ác mộng. Mày lưu ý cho rằng mặt tốt của vấn đề
là ở chỗ tao vẫn thường thấy các buổi tối chủ nhật nhạt nhẽo quá, nhưng
đây thì dù sao cũng được giật gân lên một đôi chút.
Lauren cười.
- Em thấy buồn cười à ?- Arthur nói
- Mày không thể thôi cái trò nói một mình đi được à ?
- Tao không nói một mình.
- Đồng ý, có một hồn ma ở phía sau ! Nhưng đừng nói chuyện riêng với hắn
nữa, điều đó làm cho tao khó chịu !