NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 139

Quý Bạch đi đến bên Hứa Hủ, dừng bước: “Em còn chưa đi à?

Ngày mai liệu có thức dậy nổi không?”

Hứa Hủ lúc này mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Sau đó,

cô “vâng” một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ.

Ba người cùng đi xuống dưới tầng một, Hứa Hủ và Quý Bạch đều

đi đến nhà xe lấy ô tô. Diêu Mông kéo cổ áo, vẫy tay chào: “Vậy
em đi trước đây.” Nói xong, cô liền quay người, trong lòng hơi thất
vọng, đồng thời chế giễu bản thân. Cô có cảm giác, cô đang biểu
diễn một màn kịch rất tồi tệ.

“Khoan đã.” Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp của Quý Bạch

vang lên. Trái tim Diêu Mông như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô
quay người nhìn anh, đồng thời nghe rõ tiếng quả tim đập thình
thịch của mình.

“Bây giờ không còn xe bus, em về kiểu gì?” Quý Bạch hỏi.

Diêu Mông ngượng ngùng bóp đầu: “Em quên mất thời gian…

Em xem có kịp bắt chuyến xe cuối cùng không?” Nói xong, cô
ngước mắt nhìn Quý Bạch. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt sâu hun hút
của anh, cô lại cụp mi, sợ anh nhìn ra sự chờ đợi rõ ràng trong mắt
cô.

Trước dáng vẻ không tự nhiên của Diêu Mông, Quý Bạch cười

cười, rời ánh mắt đi chỗ khác: “Để Hứa Hủ đưa em về. Hai đứa
cùng đường đấy.”

Hứa Hủ và Diêu Mông đều ngẩn người.

Hứa Hủ quay sang Diêu Mông: “Chúng ta thuận đường sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.