Đường ở làng quê lồi lõm nhấp nhô, cánh đồng cao lương dưới
ánh mặt trời um tùm xanh mướt. Đoàn người xuống xe, đi men
theo mép bờ ruộng vào sâu bên trong. Phía trước tụ tập đông người
dân, cảnh sát địa phương đang cố gắng giữ trật tự.
Quý Bạch nghiêm nghị mở sợi dây phong tỏa, sải bước dài đi vào
bên trong. Diêu Mông nhanh chóng đi theo anh.
Trên khu đất trống bên cạnh cánh đồng xuất hiện vết máu khô và
dấu chân lộn xộn, còn thi thể nạn nhân đã được chuyển về cục
công an thành phố.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của huyện tên là Tô Mục, năm
nay ngoài 30 tuổi. Anh ta giải thích: “Nạn nhân tên Mã Dung
Dung, 16 tuổi, nữ giới, người huyện Quảng Nghĩa thuộc tỉnh H.”
Tỉnh H cách thành phố Lâm khá xa, Diêu Mông đưa ra nghi hoặc:
“Sao các anh có thể xác nhận thân phận của nạn nhân nhanh như
vậy?”
Tô Mục trả lời: “Nửa năm trước, Mã Dung Dung mất tích ở quê
nhà, nhiều khả năng bị đem bán. Bố mẹ cô bé đến công an địa
phương báo án, số liệu DNA đã được nhập vào hệ thống người mất
tích trên toàn quốc. Vì vậy sau khi đối chiếu so sánh vào buổi tối
hôm qua, chúng tôi đã có kết quả.” Ngừng một lát, Tô Mục nói
tiếp: “Mã Dung Dung là cô bé bị câm điếc, bố mẹ cô cũng là người
câm điếc. Sau khi cô bé mất tích, bố mẹ cô đi nhiều nơi trong cả
nước tìm kiếm con gái. Nghe nói điều kiện kinh tế của bọn họ
không tốt, sau khi dùng hết tiền để dành, bọn họ đã đi ăn xin. Sáng
sớm hôm nay, chúng tôi đã liên lạc với bọn họ, chắc ngày mai họ
sẽ đến nơi.”