người song song, dùng lực đều đặn, không có dấu vết bỏ chạy hay
vùng vẫy.” Nói xong, anh liền chỉ tay về phía dấu chân được
khoanh tròn bảo vệ ở bên phải: “Kia là dấu chân của ai?”
Tô Mục trả lời: “Là người đi báo công an. Anh ta tên Trương
Tráng Chí, 45 tuổi, người bản xứ.”
Quý Bạch đi qua bên đó, chắp hai tay sau lưng quan sát dấu chân
một lúc. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Tô Mục: “Hãy lập tức tìm ông
ta. Ông ta không chỉ là người đi báo công an, còn là kẻ mua nạn
nhân. Rất có khả năng ông ta đã gặp hung thủ.”
Thông tin này vừa truyền ra ngoài, đám cảnh sát vô cùng phấn
chấn, dân làng bàn tán sôi nổi.
Quý Bạch, Diêu Mông và Tô Mục ngồi trong phòng thẩm vấn của
công an huyện bật đèn sáng. Trương Tráng Chí nhanh chóng được
đưa đến.
Đây là một nông dân vừa gầy vừa thấp, tướng mạo chất phác. Tô
Mục nghiêm khắc tra hỏi vài câu, ông ta liền đỏ mặt, hoảng hốt
khai thật toàn bộ sự việc.
“Bà xã tôi qua đời nhiều năm. Có người nói sẽ giới thiệu cho tôi
một cô gái xinh đẹp trẻ trung làm vợ, người đó đòi ba vạn tệ.”
Tô Mục lạnh lùng nói: “Điều kiện kinh tế nhà anh lấy đâu ba
vạn?”
Trương Tráng Chí hơi ngượng ngập: “Con gái tôi tốt nghiệp đại
học mấy năm rồi, hiện công tác ở Thâm Quyến, mỗi tháng gửi cho
tôi một nghìn. Hiện tại, chính sách của chính phủ dành cho nông