Quý Bạch buông thõng cánh tay đang ở trong không trung, thần
sắc anh thản nhiên.
Tắm xong đã hơn 2 giờ sáng. Vừa lên giường, anh liền nghe thấy
tiếng Đại Hồ ở giường đối diện: “Sếp, anh và Hứa Hủ yêu nhau
đấy à?”
Quý Bạch gối hai tay ra sau gáy, khóe mắt và khóe miệng anh đều
cong lên: “Bây giờ tôi đang chuyên tâm phá án, làm gì có những
chuyện như chú nghĩ?”
Đại Hồ: “Ờ. Vừa rồi em nhìn nhầm, em còn tưởng sếp định ôm
Hứa Hủ, bị em phá rối.”
Quý Bạch cười cười, không lên tiếng.
Một lúc sau, Đại Hồ lại nói: “Không phải thì tốt. Hai hôm trước,
Tiểu Tạ ở phòng hồ sơ của cục hỏi thăm em về Hứa Hủ. Cậu ta nói
nếu Hứa Hủ chưa có bạn trai, cậu ta sẽ theo đuổi cô ấy. Vậy thì em
có thể cho cậu ta câu trả lời chắc chắn rồi.”
Quý Bạch im lặng vài giây, từ tốn đáp: “Chú hãy nói với cậu ta,
Quý Bạch cũng muốn theo đuổi, bảo cậu ta hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Đại Hồ ngớ ra một giây rồi bật cười ha hả. Quý Bạch cũng mỉm
cười, một lúc sau anh nói: “Hứa Hủ da mặt mỏng, chú đừng nói
linh tinh trước mặt cô ấy.”
“Em biết rồi.”
Ở phòng bên cạnh, lúc Hứa Hủ đi vào, ngoài hành lang vẫn để lại
ngọn đèn dịu dàng cho cô. Diêu Mông nằm cuộn người trên
giường, mặt vùi vào gối. Xem ra cô đã ngủ say.