và năm trẻ em. Tuy nhiên...” Anh ta ngừng vài giây mới nói tiếp:
“Bước đầu đối chiếu thân phận kẻ tình nghi, nhưng không phát
hiện ra “anh Lỗ”. Bọn chúng nói, “anh Lỗ” bất ngờ thay đổi kế
hoạch, không đến nơi này.”
“Khốn khiếp thật! Để hắn trốn thoát rồi!” Tô Mục than thở.
Đại Hồ cất giọng bất lực: “Kiểu này phó giám đốc Lưu sẽ nổi
nóng cho mà xem.”
Quý Bạch không lên tiếng, anh trầm tư quan sát căn phòng. Bắt
gặp vẻ lạ thường trên gương mặt anh, Đại Hồ và Tô Mục cũng trở
nên cảnh giác.
Tầng ba gồm hai căn phòng, tất cả người bị hại đều được giải cứu
từ nơi này. Lúc đó, mấy tên tội phạm đều ở dưới tầng hai uống
rượu ăn cơm. Nhưng căn phòng bọn họ đang đứng rõ ràng sạch sẽ
gọn gàng hơn phòng bên cạnh, ga trải giường trông rất mới. Trong
phòng có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn,
một ly rượu bị đổ, mặt bàn còn đầy mùi rượu.
Quý Bạch cúi xuống mặt bàn ngửi ngửi: “Là Mao Đài. Tầng dưới
là rượu gạo.”
Đại Hồ và Tô Mục ngẩn người.
“Bọn chúng đón tiếp lãnh đạo cơ đấy.” Đại Hồ tỏ ra hưng phấn.
Quý Bạch đi đến cạnh bàn, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng. Sau đó, anh
giơ tay đã đeo găng nhặt một sợi tóc dài, rồi lại ngồi xổm xuống
xem xét nền nhà. Nơi đó có dấu chân, và cả vết bùn đất.