Bố mẹ Diêu Mông là công nhân nhà máy giày đã nghỉ hưu, nhà cô
nằm trong khu tập thể cũ kỹ của nhà máy. Về đến nhà, Diêu Mông
không muốn ăn cơm. Cô về phòng khóa trái cửa, bất chấp lời hỏi
han của bố mẹ.
Nằm trên giường một lúc, Diêu Mông lấy di động, bấm dãy số cô
đã thuộc làu như cháo chảy.
“Chào anh, Quý đội.” Diêu Mông hơi căng thẳng, cô cố gắng duy
trì giọng nói ngọt ngào: “Em là sinh viên thực tập Diêu Mông. Em
xin lỗi vì đã làm phiền anh. Hôm nay thu thập tài liệu, em gặp mấy
vấn đề khó hiểu, em nghe cảnh sát Triệu nói, anh tương đối nắm rõ
về mảng này. Em có thể thỉnh giáo anh không ạ?”
Một điều khiến cô vui mừng là, thái độ của Quý Bạch rất hòa nhã.
Sau khi nghe câu hỏi của cô, anh nhẫn nại giải thích, còn khen cô
ham học hỏi. Điều đó khích lệ Diêu Mông, khiến cô mạnh dạn mở
miệng: “Quý đội, em biết anh rất ít khi hướng dẫn sinh viên thực
tập. Nhưng em hy vọng có dịp theo anh học tập, không biết liệu
anh có thể cho em cơ hội?”
Ở đầu kia điện thoại, Quý Bạch cười cười: “Làm gì có chuyện đó.
Việc hướng dẫn thực tập, đội đã quyết định rồi. Cảnh sát Ngô sẽ
hướng dẫn em, chú ấy có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Lúc
mới vào đội, tôi đã học hỏi nhiều điều từ chú ấy.”
Diêu Mông mỉm cười: “Thế thì tốt quá!”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi, cảm ơn anh.”