Quý Bạch hiểu ý Hứa Hủ, dù sao bây giờ hai người vẫn đang làm
nhiệm vụ. Vừa rồi, anh nhất thời không thể khống chế bản thân.
Bắt gặp bộ dạng xấu hổ hiếm gặp ở Hứa Hủ, anh cảm thấy dễ chịu
vô cùng, điềm nhiên đáp: “Được. Nghe em, về thành phố Lâm rồi
tính sau.”
Ngọn lửa vừa rồi lại bùng cháy trong lòng Hứa Hủ, cô lặng lẽ đi
ra ngoài.
Hứa Hủ về phòng sắp xếp tài liệu. Một lúc sau, cô nhận được điện
thoại của Tôn Phổ, bảo cô đưa một bản fax cho tướng quân Po ký
tên. Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, toàn thành phố về cơ bản đã ở
trạng thái an toàn. Hứa Hủ không muốn làm phiền Quý Bạch, chỉ
gọi Tisza dẫn theo hai người lính, cùng cô đi tìm Po.
Xe ô tô đi trên đường phố thưa thớt bóng người. Bên lề đường cứ
cách một đoạn lại có trạm lính Kachin đứng gác, toàn thành phố đã
nằm trong tầm kiểm soát của Po. Sĩ quan liên lạc cho biết, tướng
quân Po đến nhà tù của thành phố, nơi tạm thời giam giữ tội phạm
bị bắt trong đợt vừa rồi. Lúc Hứa Hủ đến nhà tù, trời đã tối đen.
Hứa Hủ và Tisza đến cửa nhà giam, liền nhìn thấy đám binh lính
lố nhố ở bên cạnh sân tập phía xa xa. Giữa đám binh lính là một
người đàn ông quỳ gối và một người nằm trên mặt đất. Hứa Hủ
giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lại gần.
Khi đến gần, Hứa Hủ mới nhìn rõ, người nằm trên đất là một binh
sĩ. Anh ta đã tắt thở, máu từ cổ chảy ra lênh láng. Còn người quỳ
dưới đất là một tên xã hội đen Trung Quốc, Hứa Hủ từng chỉnh lý
hồ sơ của hắn. Po đứng trước đám binh lính. Hôm nay hắn mặc áo