Trái tim Quý Bạch xao động: “Em nói đi.” Bàn tay anh nắm chặt
hộp nhẫn ở trong túi quần.
Hứa Hủ ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt rất chân thành: “Có thai là
chuyện có thai, kết hôn là kết hôn. Chúng ta không cần vì đứa con
mà vội vội vàng vàng kết hôn. Chúng ta mới chính thức qua lại
nửa năm, tuy bây giờ em vô cùng yêu anh, nhưng hôn nhân là cam
kết một đời, chúng ta nên thận trọng thì hơn. Hiện tại, chúng ta vẫn
còn ở giai đoạn yêu đương say đắm của thời kỳ đầu. Chúng ta nên
tiếp tục tìm hiểu đối phương, đợi sau một thời gian, tình cảm ổn
định và chín muồi, đến lúc đó chúng ta bàn chuyện kết hôn cũng
chưa muộn. Như vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta mới càng ổn
định, càng bền vững và hạnh phúc hơn. Đương nhiên, con vẫn
mang họ của anh.”
Ngoài trời mưa rơi tí tách. Trên đường phố xe cộ mỗi lúc một
nhiều. Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, trầm mặc không lên tiếng.
Anh đã sớm đoán ra, trong quan niệm của Hứa Hủ, chuyện mang
thai trước khi kết hôn chẳng là gì cả. Cô hy vọng tình cảm chín
muồi mới kết hôn, cũng phù hợp với tính cách thận trọng và chậm
chạp của cô. Thật ra ngay từ đầu, anh cũng dự định đính hôn trước,
sang năm mới đi đăng ký.
Câu nói thẳng thắn “em vô cùng yêu anh” của Hứa Hủ khiến anh
rung động. Từ trước đến nay, anh và cô chưa từng nói với nhau câu
“anh yêu em” hay “em yêu anh”. Nào ngờ hôm nay cô vô ý buột
miệng thốt ra câu này.
Tuy nhiên... theo cách nói của cô, nhiều khả năng đến lúc con trai
anh biết chạy nhảy, anh cũng chưa chắc đã có danh phận?