từ góc độ khác.
Lúc này, Quý Bạch đẩy tập bệnh án đến trước mặt anh ta: “Diêu
Mông biết anh chỉ có thể sống một năm hay không?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham phảng phất cứng đờ trong giây lát. Anh
ta liếc qua bệnh án, lặng lẽ rời ánh mắt đi chỗ khác.
Quý Bạch và Lão Ngô đều im lặng. Một lúc sau, Lão Ngô hỏi:
“Diêu Mông không biết? Anh đã mắc bệnh hiểm nghèo, tại sao còn
cầu hôn cô bé? Mục đích của anh là gì?”
Lâm Thanh Nham nở nụ cười rất nhạt: “Tôi không muốn trả lời
câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư.”
Quý Bạch lên tiếng: “Anh có thể không trả lời. Nhưng chuyện liên
quan đến Phùng Diệp, chúng tôi hy vọng anh hợp tác.” Vừa nói,
Quý Bạch vừa đẩy bản photo hợp đồng có chữ ký của Lâm Thanh
Nham và Phùng Diệp đến trước mặt anh ta: “Anh quen biết Phùng
Diệp. Sau khi phát hiện mắc bệnh nan y, anh nhanh chóng phát
triển mối quan hệ với Diêu Mông. Mà cô ấy là mối tình đầu của
Phùng Diệp.”
Lão Ngô nhìn anh ta: “Đừng nói với chúng tôi đây là sự trùng
hợp. Chúng tôi muốn biết nguyên nhân tại sao?”
Lúc này, có người đẩy cửa ở bên ngoài: “Hứa Hủ, Diêu Mông
nói... muốn trò chuyện với cô.”
Hứa Hủ đưa mắt nhìn Lâm Thanh Nham đang trầm mặc ở phòng
trong. Cô gật đầu, quay người đi ra ngoài.