đó về nhà ở thành phố Lâm.
Diêu Mông ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu. Cô kỳ cọ sạch sẽ
từng nấc da trên thân thể. Nước mắt cô đã khô cạn, chuyện xảy ra
tối ngày hôm qua mơ hồ như một giấc mộng.
Không biết bao lâu sau, Diêu Mông ngẩng đầu, thấy Lâm Thanh
Nham đứng tựa vào cánh cửa, gương mặt sáng sủa của anh ta toát
ra một vẻ cao ngạo và lạnh nhạt bình thường không bao giờ gặp.
Anh ta ngậm điếu thuốc, chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.
Diêu Mông chẳng biết mở miệng thế nào. Cô lặng lẽ đứng dậy, rút
khăn tắm cuộn vào người.
Một phút trôi qua, sau lưng Diêu Mông vang lên tiếng bước chân,
Lâm Thanh Nham ôm chặt người cô từ phía sau. Anh ta cúi đầu
hôn cô, hơi thở của anh ta có phần gấp gáp, nụ hôn tương đối mạnh
mẽ. Bàn tay lớn của anh ta thò vào trong khăn tắm trên người cô,
động tác rất thô bạo, hoàn toàn khác ngày thường.
Toàn thân Diêu Mông run rẩy, cô đẩy người Lâm Thanh Nham
theo phản xạ có điều kiện.
Lâm Thanh Nham không tiếp tục nụ hôn, chỉ ôm chặt cô bất động:
“Em là thiên thần của anh, không ai có thể vấy bẩn em. Đàm
Lương chết rồi, về chuyện hắn đã làm với em, anh coi như chưa
từng xảy ra.”
Trong lòng Diêu Mông rất chua xót, cô nghẹn ngào không thốt ra
lời. Lâm Thanh Nham nói nhỏ bên tai cô: “Em có biết anh yêu em
đến nhường nào hay không?”