Hứa Hủ không đáp lời. Trong đầu cô cứ nghĩ đến câu nói của Quý
Bạch tối hôm qua.
Anh nói: “Xuất hiện độ sai lệch mà chúng ta không thể biết trước,
nên tội phạm mới thoát khỏi sự lùng bắt của chúng ta.”
Nếu thủ phạm dùng cách nào đó để che giấu thông tin chân thực,
vậy thì suy đoán trước đó của Hứa Hủ không đáng tin cậy?
Quý Bạch còn nói: “Dù không có bất cứ chứng cứ nào, khi hắn
đứng trước mặt em, em cũng phải nhận diện hắn cho tôi.”
Không có chứng cứ, không có tiêu chuẩn, chỉ có đặc điểm của kẻ
tình nghi…
Hứa Hủ đột ngột đứng dậy, chạy về văn phòng đội trưởng bảo vệ.
Triệu Hàn chạy theo cô: “Hứa Hủ, em định làm gì vậy?”
Hứa Hủ không trả lời, đẩy cửa đi đến trước mặt đội trưởng đội
bảo vệ. Đội trưởng Đinh không khỏi ngạc nhiên khi thấy bọn họ lại
xuất hiện: “Có chuyện gì sao, cô cảnh sát?”
Hứa Hủ gật đầu, lên tiếng: “Người chúng tôi cần tìm không cao
lắm, thể hình hơi gầy, tướng mạo trung bình. Anh ta rất chú trọng
hình thức, bỏ không ít tiền mua quần áo. Nhưng cách ăn mặc của
anh ta luôn khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Anh ta thích thể hiện bản thân, nhưng lời nói của anh ta luôn
khiến người khác thấy không thực tế.
Anh ta không hòa đồng với mọi người, không thân thiết với một
đồng nghiệp nào.