chuyển. Một lúc sau, một người đàn ông mở cửa sổ từ tầng hai nhảy xuống.
Vừa chạm mặt đất, hắn đã bị cảnh sát tóm gọn.
Lúc tổ của Quý Bạch như mãnh hổ đột nhập vào hang ổ tội phạm, xe cảnh
sát chở phó giám đốc Lưu, Hứa Hủ và Diêu Mông cũng vừa vặn đến nơi.
Tiếng còi hụ cảnh sát vang dội, khí thế hùng dũng. Không bao lâu sau, cảnh
sát áp giải kẻ tình nghi đi ra cửa, cũng có mười mấy cô gái trẻ và trẻ em
được hộ tống ra ngoài. Trong số bọn họ, người lớn nhất khoảng 25, 26 tuổi,
nhỏ nhất mới chỉ 2, 3 tuổi.
Quý Bạch dẫn vài người cảnh sát lục soát trên tầng ba.
“An toàn!”, “An toàn!” Mọi người báo cáo qua máy bộ đàm.
“Sếp, chúng ta bắt được tám kẻ tình nghi, đều giải lên xe cả rồi.” Đại Hồ
nói: “Chúng ta cứu thoát mười ba người bị hại, tám phụ nữ và năm trẻ em.
Tuy nhiên...” Anh ta ngừng vài giây mới nói tiếp: “Bước đầu đối chiếu thân
phận kẻ tình nghi, nhưng không phát hiện ra “anh Lỗ”. Bọn chúng nói, “anh
Lỗ” bất ngờ thay đổi kế hoạch, không đến nơi này.”
“Khốn khiếp thật! Để hắn trốn thoát rồi!” Tô Mục than thở.
Đại Hồ cất giọng bất lực: “Kiểu này phó giám đốc Lưu sẽ nổi nóng cho mà
xem.”
Quý Bạch không lên tiếng, anh trầm tư quan sát căn phòng. Bắt gặp vẻ lạ
thường trên gương mặt anh, Đại Hồ và Tô Mục cũng trở nên cảnh giác.
Tầng ba gồm hai căn phòng, tất cả người bị hại đều được giải cứu từ nơi
này. Lúc đó, mấy tên tội phạm đều ở dưới tầng hai uống rượu ăn cơm.
Nhưng căn phòng bọn họ đang đứng rõ ràng sạch sẽ gọn gàng hơn phòng
bên cạnh, ga trải giường trông rất mới. Trong phòng có một cái bàn vuông
nhỏ, trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn, một ly rượu bị đổ, mặt bàn còn đầy mùi
rượu.