Còn nữa, áo khoác ngoài cũng không thích hợp.”
Hứa Hủ vừa nói vậy, Lưu Dĩnh lập tức quay đầu về khoang xe phía sau
nhìn những người phụ nữ khác: ai nấy mặt mũi phờ phạc, quần áo mấy
ngày không thay, dưới chân đều là giày thể thao hoặc giày đế bằng, có
người còn đi chân đất. Những người bị hại này di chuyển một đoạn đường
dài, chịu mọi sự giày vò nên rất thảm hại.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lưu Dĩnh đổ chuông, là Quý Bạch
gọi tới: “Phó giám đốc Lưu, chúng tôi nghi ngờ “anh Lỗ” nằm trong số
người bị hại, có khả năng cô ta mang theo súng. Mọi người cẩn thận, đừng
đánh rắn động cỏ. Chúng tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Lưu Dĩnh và Hứa Hủ đồng thời quay đầu ra đằng trước. Con đường ở làng
quê rất đông đúc chật chội, chiếc xe chạy phía trước đi vào một ngã rẽ.
“Lập tức gọi điện thoại! Đừng làm kinh động đến kẻ tình nghi!” Lưu Dĩnh
ra lệnh.
Một người cảnh sát ngồi trên chiếc xe chạy trước nhận điện thoại, vô cùng
kinh ngạc: “Hỏng rồi, chúng tôi đã dừng xe. Vừa rồi có một đứa trẻ khóc
đòi đi nhà vệ sinh, bây giờ Diêu Mông đang cùng đứa trẻ đó và một người
phụ nữ đi nhà vệ sinh. Đúng rồi, là người phụ nữ tóc dài, hình như đi giày
cao gót.”
Hứa Hủ lập tức rút điện thoại. Đập vào mắt cô là tin nhắn của Quý Bạch:
“Cẩn thận.” Cô không nhắn lại mà gọi cho Diêu Mông. Lúc nghe điện
thoại, Diêu Mông rất trầm tĩnh: “Hứa Hủ, có chuyện gì vậy?”
Ba phút sau, mọi người đến nhà vệ sinh công cộng, Diêu Mông sắc mặt
trắng bệch cầm tay một đứa trẻ đứng yên tại chỗ. Trong khi đó, cửa sổ ở
phía bên cạnh của nhà vệ sinh sau lưng cô đã bị đập vỡ, “anh Lỗ” đã biến
mất từ lâu.
Lưu Dĩnh sa sầm mặt nhìn Diêu Mông: “Cô làm ăn kiểu gì vậy?”