thật sao?”
Diệp Tử Kiêu trả lời lãnh đạm: “Sớm muộn gì cũng là bạn gái của tôi.”
Nhân viên quản lý bật cười. Diệp Tử Kiêu ném bao thuốc cho anh ta, hai
người trò chuyện một lúc, Diệp Tử Kiêu tìm một cái ghế ngồi đợi ở cổng.
Khi Hứa Hủ đi ra, người quản lý lập tức nháy mắt với cô. Thuận theo ánh
mắt của anh ta, Hứa Hủ phát hiện Diệp Tử Kiêu đang ngồi trên ghế cách vài
bước chân. Anh ta tựa đầu vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân
bất động, chỉ có lồng ngực phập phồng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, khiến Diệp Tử Kiêu trông như bức
tượng điêu khắc đang ngủ say. Hứa Hủ vừa có phát hiện mới về vụ án, tâm
trạng của cô không tồi. Vì vậy, ngắm gương mặt yên tĩnh của Diệp Tử Kiêu,
cô không thấy anh ta đáng ghét như hồi chiều.
“Cô cảnh sát, trời rất lạnh, ngủ như vậy dễ bị cảm lắm. Cô mau đi gọi cậu
ấy dậy đi!” Nhân viên quản lý nói.
Hứa Hủ liếc anh ta một cái: “Chào anh!” Nói xong lập tức đi bộ về bến tàu
điện ngầm.
Khi Hứa Hủ khuất bóng, Diệp Tử Kiêu liền mở mắt đứng dậy, dõi theo
phương hướng cô vừa rời đi. Cô gái này quả là cứng rắn. Chẳng phải cô là
cảnh sát hay sao? Nhìn thấy người ngủ trên đường phố dù xa lạ cũng nên
nảy sinh lòng thương hại mới đúng?
Không đếm xỉa đến ánh mắt giễu cợt của nhân viên quản lý, Diệp Tử Kiêu
kéo vạt áo khoác, so vai rụt cổ, đúng là… lạnh thật đấy!
Hôm sau, Diệp Tử Kiêu bị cảm thật, mới sáng sớm đã hắt xì hơi, đầu óc
choáng váng. Khi đến công ty, sắc mặt anh ta đương nhiên rất tệ.
Thấy “thái tử nhỏ” mặt nặng như chì, mọi người đều biết ý tránh xa. Diệp
Tử Kiêu được yên tĩnh, ngủ cả buổi sáng trong văn phòng. Đến trưa, anh ta