Mọi người đều nói ăn rồi, Diêu Mông xách túi bánh bao đi tới cửa văn
phòng của Quý Bạch: “Sếp đã ăn sáng chưa ạ?”
Quý Bạch đang đọc báo, tờ báo che khuất mặt anh, chỉ có giọng nói nhàn
nhạt vọng ra: “Tôi ăn rồi.”
Diêu Mông thè lưỡi, cầm túi đồ ăn về chỗ ngồi. Cô bắt gặp đôi mắt đen láy
của Hứa Hủ đang nhìn chằm chằm vào túi bánh bao trên tay cô. Sau đó,
Hứa Hủ nói, âm thanh có vẻ ủ rũ: “Có thể cho mình một túi không?”
Đối với chuyên ngành, Hứa Hủ có sự quật cường và tự hào của cô, nhưng
là một người cảnh sát, cô luôn nghiêm túc chấp hành quy định và mệnh
lệnh. Dù yêu cầu của Quý Bạch không có tình người, Hứa Hủ cũng không
hề nghĩ đến chuyện chống đối cấp trên, thậm chí có thể nói cô hơi “nhẫn
nhục chịu đựng”.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hủ ra khỏi nhà đúng giờ. Khi cô đến sân tập, trời
còn tối đen, đèn đường vẫn bật sáng. Trên sân tập luyện rộng lớn thấp
thoáng hai, ba bóng người đang chạy bộ trong đêm tối.
Hứa Hủ đứng một lúc, liền nhìn thấy một người từ trong sương mù dày
đặc chạy đến trước mặt cô. Là Quý Bạch, chắc anh mới đến sân tập chưa
lâu, trên người anh không có mùi mồ hôi.
Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét gương mặt Quý Bạch mơ hồ, nhưng
giọng nói trầm thấp của anh rất rõ ràng: “Hôm qua em chạy mấy vòng?”
“Năm vòng.” Hứa Hủ đáp.
“Hôm nay mười vòng, tốc độ không thể chậm hơn hôm qua, tôi sẽ tính
giờ.” Sau khi buông ra một câu, Quý Bạch tiếp tục chạy về phía trước.
Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, cầm chai nước uống một ngụm rồi chạy
theo anh.