NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 172

Nhưng tôi vẫn cuống quýt chạy đuổi theo, vừa gạt nước mắt vừa gào

gọi:

- Chó mới khóc, em không thèm khóc!

Kể từ giây phút đó, tôi rất sợ khi nghe thấy tiếng tàu hỏa.

Bởi vì nghe thấy tiếng còi tàu, tức là lúc phải chia ly.

Chị đi rồi, một mình tôi cưỡi xe đạp đi học, bị chúng bạn cười chê.

Bởi vì đó là xe đạp dành cho nữ.

Mọi người bảo tôi là yêu nữ, bảo tôi là thằng pê-đê.

Nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn cưỡi chiếc xe đạp ấy, vì như thế tôi sẽ có

cảm giác chị tôi vẫn ở bên tôi.

Đến tận bây giờ, mỗi khi vào phòng chứa đồ và nhìn thấy chiếc xe đạp

ấy, nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn rơi. Tôi thầm mắng mình: rơi gì mà
rơi, rơi gì mà rơi!

Năm 1988, cậu tôi tặng tôi một bộ sưu tập tem mà tôi không hiểu gì về

nó. Tôi tức giận, bảo:

- Chị ơi, cậu thật kẹt xỉn, cho em đống giấy lộn này làm gì kia chứ!

Chị bảo:

- Thế bán lại cho chị mười đồng đi!

- Chị thật gian xảo. Chị nghĩ em là thằng đần chắc? Đằng sau tập giấy

in giá bìa là một trăm chín mươi tám đồng.

- Mấy thứ này càng ngày càng mất giá, bây giờ không chịu bán, để

sang năm sẽ chỉ còn một đồng thôi biết chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.