NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 334

Roshni nhìn quanh. “Mình làm ở đâu đây?”
“Lên gác, trong phòng ngủ,” tôi nói.
“Thế đi thôi,” Roshni nói, rất tập trung vào công việc.
“Sao vội thế?” tôi hỏi.
Pooja ít lời hơn nhưng luôn có nụ cười thường trực trong lúc chờ

lệnh làm gì tiếp.

“Sao phải chờ?” Roshni nói.
“Anh đã trả tiền cả buổi chiều. Ta sẽ lên gác khi đến lúc,” tôi nói.
“Thế thì bọn em làm gì từ giờ đến lúc ấy?” Roshni nói, giọng hơi

gây gổ.

“Ngồi xuống,” tôi nói.
“Bọn em xem ti vi được không?” Pooja ngoan ngoãn hỏi. Cô ta chỉ

màn hình ti vi. Tôi đưa điều khiển cho cô ta. Họ chuyển sang kênh
truyền hình cáp đang chiếu Maine Pyaar Kiya của Salman Khan.
Chúng tôi ngồi và cùng yên lặng xem phim. Nhân vật nữ nói với nhân
vật nam rằng tình bạn là “không xin lỗi, không cảm ơn,” chả hiểu có ý
nghĩa gì. Sau một lúc, nhân vật nữ bắt đầu hát, nhắn nhủ chim bồ câu
đưa thư tới cho nhân vật nam chính. Roshni bắt đầu ậm ừ theo nhịp.

“Làm ơn đừng có hát,” tôi nói.
Roshni có vẻ giận, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không thuê cô ta

để hát.

“Mình cứ ngồi đây suốt à?” Roshni hỏi lúc ba rưỡi.
“Không sao đâu, bà chị,” Pooja nói, rõ ràng là rất mê Salman. Tôi

ngạc nhiên khi thấy Pooja gọi đồng nghiệp của mình là chị, nếu tính
đến chuyện sắp tới họ sẽ phải làm gì.

Phim hết lúc bốn giờ chiều.
“Giờ sao?” Roshni hỏi.
“Chuyển kênh đi,” tôi đề nghị.
Điện thoại cố định đổ chuông lúc bốn rưỡi. Tôi chạy ra nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.