NGÀY MAI - Trang 182

một loạt tiếng còi xe cùng những tràng rủa xả. Kiệt sức, cô bước vào quán
cà phê đầu tiên gặp trên đường.

Cô chọn ngồi vào góc trong cùng của quán và lả đi trên ghế hồi lâu. Khi

nhân viên phục vụ bàn tiến lại gần chỗ cô ngồi, cô gạt nước mắt, cởi áo
măng tô ra rồi gọi một ly vodka tonic. Thậm chí cô còn cuống cuồng lục
tìm mấy vỉ thuốc trong túi xách trước cả khi đồ uống được mang ra. May
thay, cô vẫn luôn mang theo mình “tủ thuốc cá nhân di động”. Cô thuộc
lòng các loại thuốc và liều dùng: hai viên an thần và hai giọt chống loạn
thần. Cô nuốt món cocktail thuốc chống trầm cảm và an thần, rồi nhờ phép
màu của phản ứng hóa học, gần như ngay tức khắc tìm lại được một vẻ
ngoài cân bằng. Dẫu sao cũng đủ để lôi chiếc laptop ra và đọc lại bài báo
thông tin về vụ tự tử của mình.

Đó là một cảm giác lạ lùng: hay tin về cái chết của chính mình qua tờ

nhật báo buổi chiều… Lạ kỳ thật, nhưng không đến mức quá kỳ dị. Vậy là
như thế đấy, cô lại một lần nữa biến suy nghĩ thành hành động. Và lần này,
cô đã không thất bại.

Đúng vậy đấy, cô gái, ít ra ta cũng có thể nói cô đã rút được bài học kinh

nghiệm từ những sai lầm, cô trâng tráo nghĩ. Đúng thật là con tàu này hiệu
quả hơn những viên thuốc ngủ hoặc trò cắt mạch máu…

Cô nhìn ngày tháng trên tờ báo: cô đã tự vẫn ngày 15 tháng Tám năm

sau, ngay giữa mùa hè. Thời điểm cô e ngại nhất ở New York: thời điểm mà
bầu không khí nóng nực, ẩm thấp và ngột ngạt luôn kích hoạt những cơn
đau nửa đầu nặng trĩu khiến tâm trạng của cô trở nên bất ổn.

Nhưng ngày tháng nào có quan trọng gì. Đã từ rất lâu rồi cô luôn sống

với ý nghĩ muốn kết thúc cuộc đời mình, đến mức chuyện đó hẳn sẽ xảy ra,
chỉ là ngày này hay ngày khác mà thôi. Cô lại nhớ tới cơn khủng hoảng tự
vẫn đầu tiên đã trải qua trong đời. Trạng thái đó vẫn mãi khắc sâu trong cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.