" Trì Sính.....anh buông tôi ra...... tôi không thở nổi.... cầu xin anh......"
Ngô Sở Úy thống khổ vặn vẹo giãy dụa, mồ hôi từng hạt từng hạt lớn như
hạt đỗ từ tay chảy ngấm lên ga giường.
Trì Sính cố nén đau lòng nói:" Cậu suy nghĩ cẩn thận xem đã làm sai
điều gì rồi hãy cầu xin tôi."
Nói xong, lại đem hai mươi mấy bong bóng đã căng tròn không khí,
đâm nổ liên tiếp xung quanh mông Ngô Sở Úy.
Trì Sính lúc này chưa làm gì mà Ngô Sở Úy đã bắt đầu khẩn trương
càng căng thẳng thì trứng rung lại bắt đầu " làm việc". Dường như
không có thời gian mà thở, thì kim thép sáng chói trên tay Trì Sính lại đưa
đến lắc lắc.
Rõ ràng là Ngô Sở Úy rất kích thích bởi vũ khí sắc bén kia, nhưng
hiện tại thứ cậu sợ hãi nhất, không muốn nhìn nhất cũng chính là kim thép
và bong bóng.
Trì Sính như một giáo sư tâm lý học, anh ta biết lúc nào chích và
chính như thế nào, cho tinh thần Ngô Sở Úy giày vò dữ dội hơn nữa. Hai
mươi quả bong bóng, tốc độ thay đổi liên tục ở miệng tiểu cúc hoa Ngô Sở
Úy mà nổ mạnh, lại tăng cảm giác tra tấn hành hạ.
" Tôi đã suy nghĩ cẩn thận....." Ngô Sở Úy dường như sụp đổ, gào
khóc," Tôi không chơi kim thép thủy tinh.... không bao giờ chơi nữa.... .
Ô... ô. . ."
Trì Sính vẫn như trước không nhanh không chậm tiến hành động tác
trong tay.
Ngô Sở Úy cảm giác như sắp tắc thở, đầu óc choáng váng, mười lần
thở thì chín lần không ra hơi, có thể lăn đùng ra chết ngay tức khắc. Không