cảm giác an toàn hơn người khác nói, nó như một loại thuốc thần kinh đặc
biệt hữu hiệu đối với Ngô Sở Úy.
Trì Sính nắm lấy tay Ngô Sở Úy, nói,"Chờ cho mẹ cậu tình hình tốt
lên một chút, về nhà với tôi nhé."
"Tôi không cùng anh trở về." Ngô Sở Úy trầm mặt.
Trì Sính nhéo một cái mạnh lên gáy cậu, hỏi: "Vì sao không nói cho
tôi biết cậu bệnh mù màu?"
"Vì sao phải nói cho anh biết?" Ngô Sở Úy tức giận nói, "Với loại xấu
xa như anh, tôi nói cho anh biết rồi, chắc chắn anh sẽ cố tình chỉnh tôi,
không chừng còn bắt tôi mặc mấy cái đồ màu sắc biến thái nào đó."
Trì Sính vốn không nghĩ theo hướng này, Ngô Sở Úy lại tự nhiên nhắc
đến, Trì Sính cũng không thể không nhớ mà tạc vào trong lòng.
Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính một cái, thấy anh lộ ra nụ cười tối tăm, liền
đấm vào bụng anh một cái, "Anh lại suy nghĩ xấu xa gì đấy hả.?"
Trì Sính nắm chặt tay của Ngô Sở Úy, cười nói: "Trong lòng cậu
không có ý đồ xấu, làm sao biết được ý đồ xấu trong lòng tôi?"
Ngô Sở Úy bực mình nói không ra lời. Rất nhanh, y tá chuyên biệt coi
sóc ra nói với Trì Sính: "Bác gái tỉnh rồi."
Ngô Sở Úy đứng bật dậy, luống cuống đi vào.
Trì Sính kéo cậu lại, cảnh cáo nói, "Nếu cậu dám khóc, tôi ngay lập
tức đem chuyện hai chúng ta nói cho mẹ cậu biết."
Ngô Sở Úy thực sự bị câu này bắt được, sau khi đi vào, nhìn gương
mặt tiều tụy gầy đến xanh xao vàng vọt, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.