Náo loạn một trận, Ngô Sở Úy mệt mỏi, mắt nhìn trần nhà, trong lòng
vẫn cảm thấy khó chịu, không phục.
"Tổng giám đốc Ngô, anh chính là cấp trên lý tưởng của tôi, bạch mã
hoàng tử trong mộng của tôi, là nam thần hoàn hảo không ai sánh bằng."
Ngô Sở Úy nhếch môi lên nhưng không thể phát hiện ra cậu đang
cười, dùng củi trỏ huých huých Trì Sính.
"Này, tôi là cái gì của anh?"
Trì Sính dừng một chút, nói, "Cậu là bỏng ngô của tôi."
"Bỏng ngô, tại sao lại là bỏng ngô?" (or bỏng gạo)
"Bởi vì như vậy tôi có thể ăn cậu."
"........!!!!!"
Lăn qua lăn lại một trận, Ngô Sở Úy mới trầm trầm đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải bị Ngô Sở Úy hỏi hơi nhiều hay không, Trì Sính
nhịn không được nhìn cậu vài lần. Dĩ nhiên là nhìn rất lâu nhìn say đắm
hơn nửa tiếng, nếu như lúc này Ngô Sở Úy mở mắt ra là có thể thấy ánh
mắt anh lúc này hoàn toàn khác khi trước.
Mang theo say đắm sâu sắc, mạnh mẽ lại ôn nhu, ánh mắt mãnh liệt
tình cảm, yêu thương không tả được.
Tay của Trì Sính nhè nhẹ nhẹ vỗ về gò má của Ngô Sở Úy, cái trán
trơn bóng, mũi cao anh tuấn, đôi môi mỏng hồng hào, chiếc cằm cứng
rắn....... Nhớ khi tức giận cậu trừng mắt lên, vui vẻ thì hơi nhếch khóe
miệng lên, động tình thèm muốn thì nheo lông mày lại, khoái cảm cao trào
thì khuôn mặt giống như rên rỉ kích động kêu khóc......