đại đức, hận không thể nhận cậu làm con nuôi. Rồi lại nhớ quan hệ của Ngô
Sở Úy và Trì Sính, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.
"Cháu nói thật cho dì đi, rốt cuộc cháu tốn bao nhiêu tiền? Dì nhất
định sẽ trả cho cháu không thiếu một phần."
Ngô Sở Úy thờ ơ như không nói,"Dì, người một nhà không phải người
xa lạ, dì nói chuyện tiền nong không phải khách khí hay sao?"
'Người một nhà' ba chữ này giống như một tảng đá chặn tại cổ họng
Chung Văn Ngọc.
Vừa mới điều chỉnh được tâm tình đang định mở miệng, Ngô Sở Úy
liền ừm ừm hai tiếng, đem quả táo trong tay hướng về phía Chung Văn
Ngọc hỏi,"Dì, táo vừa ngọt vừa giòn, dì mua ở đâu vậy."
"Ngay ở siêu thị nhỏ, trước cửa khu chung cư đó." Chung Văn Ngọc
nói.
Ngô Sở Úy lại hỏi,"Bao nhiêu tiền một cân ạ?"
"Năm tệ rưỡi."
Ngô Sở Úy trợn mắt,"Rẻ như vậy ạ? Lần trước cháu mua táo Fuji loại
một, gần mười tệ một cân, còn không giòn như thế này." Quay sang Trì
Sính nói,"Về mình cũng mua một chút đi."
Trì Sính gật đầu.
Ngô Sở Úy nói một hồi như thế, mấy câu Chung Văn Ngọc định nói
cũng nuốt lại không nói ra.
Ba người ở phòng khách trò chuyện một hồi, Chung Văn Ngọc hỏi vài
câu lúc Trì Sính còn ở trong trại tạm giam, không để ý đã đến bữa trưa. Cô