NGHỊCH TẬP - Trang 252

"Anh tưởng tôi muốn thổi hả? Là anh ta cứ đòi cho bằng được thôi!"

Nhắc đến chuyện này Ngô Sở Úy liền giận, đảo mạnh bàn chải trong miệng
vài cái, "Nếu không phải vì câu anh ta, tôi cần phải ủy thân bán nghệ sao?"

"Cậu không thể luôn bán nghệ chứ! Cậu cũng phải bán thân đi!"

Con ngươi Ngô Sở Úy lập tức co rút: "Anh nói cái giề?"

"Không phải..." Khương Tiểu Soái đỡ trán, "Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là

chúng ta không thể câu như thế, có chút lạc thú nhỏ là chuyện tốt, nhưng
chỉ có lạc thú thì quá đơn điệu. Đàn ông là động vật ăn thịt, nếu chỉ có niềm
vui không cho thịt, là cậu thì cậu sẽ vui nổi sao? Đương nhiên, nếu con
người cậu đủ súc hút, anh ta có thể nguyện ý xem cậu là đặc biệt, nhưng
cậu không cảm thấy làm vậy thì chiến sự sẽ kéo dài quá lâu sao?"

Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm mình trong gương, thất thần một lúc.

"Cậu nghĩ đi! Nếu đợi đến một năm sau, Trì Sính không biết đã đổi

bao nhiêu người tình, không chừng Nhạc Duyệt đã chạy lên giường người
khác rồi, lúc đó cậu còn đi báo thù ai nữa? Đến dưa leo cũng đã mát rồi*!
Hiện tại là thời cơ tốt nhất, phải rèn sắt khi còn nóng, quyết giành cho bằng
được!" (*Dưa leo vốn mát, nếu nói đến cả dưa leo cũng mát nghĩa là
chuyện đã kéo dài quá lâu)

Ngô Sở Úy súc miệng lần cuối, phun ra toàn là nước máu.

Mẹ, hỏa vượng rồi!

Súc miệng xong xuôi, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống

cạnh bàn viết trong phòng, nghiền ngẫm lời Khương Tiểu Soái, lại xem kế
hoạch hành động của mình, trong lòng vướng mắc, lẽ nào thật sự phải điều
chỉnh chiến lược?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.