đường nét tuấn mỹ dương cương, như một vị thiên thần cúi nhìn chúng
sinh, hùng phong mênh mông, Ngô Sở Úy nhìn mà đố kỵ.
Vị thẳng nam này không có một chút tính tự giác, nhìn nóng mắt thì
liền sờ lên.
"Làm sao luyện vậy?"
Sau đó, liền bị Trì thiên thần ấn ngã lên giường, đích thân truyền thụ
đại pháp luyện cơ.
Tay Trì Sính vuốt ve vài cái ở sau eo Ngô Sở Úy, lỗ chân lông trên
người Ngô Sở Úy liền nở ra.
"Có sợ nhột không?" Trì Sính hỏi.
Nói đến điểm này, Ngô Sở Úy rất tự tin.
"Không có, từ nhỏ đã không sợ nhột."
Ngô Sở Úy không hề khoác lác, từ nhỏ y đã miễn dịch với việc thọt
lét, con nít nhà người ta thì cười lăn lộn trên giường, còn y lại giống như
bức tượng điêu khắc bình ổn như thường. Cù! Thoải mái cù! Mí mắt của
ông cũng không thèm chớp một cái!
Thế là, Trì Sính thật sự xuống tay, chỉ là chuồn chuồn lướt nước,
nhưng thân hình Ngô Sở Úy lại giống như bị điện giật tê, ngứa ngáy đến
mức vai run không ngừng, ngứa ngáy đến mức nói không được một câu
hoàn chỉnh.
Thao! Chuyện gì thế này? Ngô Sở Úy mù mờ.
Nơi Trì Sính chạm đến, đều là những nơi mà Ngô Sở Úy tự cho là
không quan trọng, lỗ tai, cần cổ, xương quai xanh, yết hầu... bình thường