Không giãy dụa nữa, không cố sức nữa, thích đâm thì đâm đi.
Nhưng phải nói trước.
"Nếu bây giờ anh thượng tôi, hai ta từ nay về sau sẽ là bạn tình*. Nếu
anh bằng lòng kéo dài cùng tôi, có lẽ có một ngày tôi sẽ đồng ý sống cùng
anh." (*Nguyên văn: Pháo hữu)
Ngón tay Trì Sính đâm vào trong thịt Ngô Sở Úy, răng nanh lộ ra:
"Cậu dám bàn điều kiện với tôi?"
Ngô Sở Úy nhắm mắt lại: "Anh có thể không để trong lòng."
Vừa nói xong, trên mông nổi lên trận gió lốc, những cú đét bôm bốp
ập đến như mưa, Trì Sính coi như đỡ hận! Mẹ nó một đóa hoa cúc còn non
mắc nớ gì lại cắm trên giường tôi? Mẹ nó mấy miếng đậu phụ khô của cậu
mắc mớ gì lại nhét vào túi tôi? Mẹ nó cậu thấy mấy cây kẹo đường không
được tặng đó mắc mớ gì lại trở nên đẹp như thế?... Cậu tìm đánh đúng
không?... Bốp bốp bốp... đánh đỏ đánh sưng đánh đến da muốn nở ra, cũng
khó giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Ngô Sở Úy đau đến kêu quang quác: "Được hay không anh nói một
câu dứt khoát đi! Đánh người ta như thế là sao hả?"
Bốp! Lại thêm một phát.
"Cút sang bên kia giường!" Trì Sính thô giọng quát.
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn nằm bên kia giường, đã vững dạ tin tưởng
rồi, liền không tránh được đắc ý vài câu.
"Này, làm bạn tình cũng tốt lắm mà! Anh vẫn sẽ yêu đương cùng bạn
gái như trước, rút thời gian rảnh gọi tôi qua, hai chúng ta bắn pháo, sướng
biết bao?! Phải không?"