Quách Thành Vũ túm ngón tay của Ngô Sở Úy, cười nhẹ nói: "Tôi có
ý gì cậu còn chưa nghe ra sao? Ở đây không nhận gã, cậu mang từ đâu đến
thì chuyển về đó đi."
"Hê!" Ngô Sở Úy sắn tay áo lên, "Anh muốn gạt tôi đúng không? Vận
chuyển miễn phí đến cho anh, anh còn muốn trả hàng! Tôi bất kể, anh
không nhận tôi đi tìm Tiểu Soái! Dù sao người này tôi không cần nữa, thích
cho ai thì cho!"
Vừa muốn xông vào, bị Quách Thành Vũ ôm chặt, không thể động
đậy.
"Chuyện này cậu tuyệt đối không thể nhắc đến một chữ với Khương
Tiểu Soái!"
Ngô Sở Úy tức giận trừng mắt nhìn Quách Thành Vũ, nghiến răng
nghiến lợi: "Anh đen quá đó! Vì muốn sư phụ tôi dựa dẫm vào anh, anh lại
che giấu anh ta, để anh ta sợ hãi lo lắng! Không được, tôi phải nói sự thật
cho sư phụ biết..." Nói xong gào to vào trong, "Sư phụ, Tiểu Soái, Tiểu..."
Bị Quách Thành Vũ bịt miệng, tha ra mười mấy mét.
"Nếu cậu dám tiết lộ một chữ, có tin tôi vạch trần chuyện cậu là bạn
trai cũ của Nhạc Duyệt không."
Vừa nghe câu này, Ngô Sở Úy liền xanh mặt.
"Anh thật âm hiểm!" Ngô Sở Úy mài răng, "Coi như tôi nhìn thấu anh
rồi! Đợi trừ mối họa này rồi, cho dù anh muốn ở bên Tiểu Soái, tôi cũng sẽ
ở giữa châm ngòi ly gián."
Quách Thành Vũ không chút để ý cười cười, "Cậu nên diệt trừ mối
họa trong lòng mình trước đi! Cái đó không trừ, có thể châm ngòi ly gián
hay không, không phải do cậu nói là được."