NGHIỆT SÚC - Trang 198

MỞ RỘNG

“Có gì hay ho trong nghệ thuật graffiti ở Detroit?” Jonno nói vào cái

micro khi đang đứng dưới bức tranh tường đen trắng đẹp tuyệt vời vẽ tỉ mỉ
một con lợn lòi cao đến ba tầng lầu. “Giống như bánh kẹp xúc xích, chó
hoang và lông tóc của đám lang thang, chỗ nào cũng thấy.”

Anh đi chầm chậm về phía camera, Jen cũng lùi từ từ ra sau. Anh đi

ngang qua một bà già cầm một cái ví màu hồng rực rỡ.

“Chữ ký nghệ sĩ, chỗ nào cũng có graffiti tên nghệ sĩ, nhưng cũng có

một số tác phẩm nghiêm túc có thể đối chọi được với những tên tuổi quốc tế
như Banksy và Blek Le Rat hay Faith47. Và chúng ta phải cảm ơn điều gì đã
đưa đến sự bùng nổ của nghệ thuật đường phố nơi đây?”

Anh ngừng lại để tạo cảm giác hồi hộp: “Tỷ lệ tội phạm cao.”
Rồi lại ngừng, rồi một người đàn ông đeo mặt nạ trượt tuyết chạy tới

chỗ bà già phía sau anh và giật lấy túi xách của bà ta. Bà già la hét thất
thanh.

“Cắt!” Jen la lên. “Simon, anh phải xuất hiện sớm hơn chứ.”
Simon tiến lại vào khung hình, kéo tuột cái mặt nạ lên đầu, mặt sù sụ ra

một đống rồi đưa lại cái ví cho bà già.

“Điều này thật ngu ngốc,” Jonno than phiền. Anh ghét phải có mặt ở

đây vì anh đã cho là giữa Jen và Simon vẫn còn “rung động”, chút động
năng còn sót lại giữa hai người từng chăn gối với nhau.

“Tôi cũng nghĩ thế,” nạn nhân vụ cướp giật chêm vào. “Làm gì có

chuyện tôi từ bỏ cái túi dễ dàng thế được. Tôi phải chống cự, phải đánh cho
hắn vài cái trước khi hắn chạy mất chứ.”

“Thư giãn đi Jonno, nó ấn tượng mà,” Jen nói. “Nếu không hiệu quả thì

cắt bỏ phần này cũng được mà. Và đúng rồi, bác Ivy, nếu bác muốn ứng tác
thì cứ diễn hết mình đi.”

“Hay chưa. Giờ thì bà bác già lại có tiếng nói nhiều hơn tôi nữa,”

Simon ngúng nguẩy. Ai cũng muốn làm đạo diễn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.