NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 214

François Pétis De La Croix

Nghìn lẻ một ngày

Dịch giả: Phan Quang

Chương 9 (B)

NGÀY 49; 50, 51, 52, 53

Ngày thứ bốn mươi chín.

Tôi bị trói vào gốc cây ấy đã lâu lắm rồi, vừa đói vừa khát chắc chẳng bao
lâu nữa sẽ trút hơi thở cuối cùng, thì một tên cướp đi thám thính trở về báo
với tên đầu lĩnh Bêđuin biết có thể sắp có một chuyến làm ăn to: Cách đây
chừng bảy dặm có một đòan lữ hành lớn tối mai sẽ hạ trại tại một nơi nào
đó. Viên đầu lĩnh bọn cướp lập tức ra lệnh chuẩn bị khởi hành. Tất cả bọn
lên ngựa, để tôi lại một mình trong hang ổ của chúng. Chúng chắc mẫm khi
quay trở lại thì tôi đã chết ngỏm từ đời nào rồi. Tuy nhiên, dường như mệnh
trời chưa muốn bắt tôi phải chêt. Vợ tên đầu llĩnh đem lòng thương hại tình
cảnh của tôi. Ngay tối hôm bọn cướp lên đường, người đàn bà ấy đến bên
gốc cây và nói với tôi:
_Chàng trai kia, ta thương hại nỗi bất hạnh của anh. Ta muốn cướp
giúp anh. Nhưng nếu ta cởi trói và cho anh được phép tự do, liệu anh còn
có sức để trốn chạy?
_ Tôi có đủ sức – tôi đáp- Thượng đế đã xui khiến bà thương hại đến
tôi, thì thượng đế sẽ cho tôi đủ sức để chạy trốn.
Người vợ tên đầu lĩnh cởi trói, còn ném cho tôi một chiếc áo dài cũ của
chồng với hai ba chiếc bánh mì, rồi trỏ cho tôi thấy một con đường: “Hãy
cứ theo lối kia mà đi, cứ đi theo con đường ấy, chớ rẽ đi đâu khác, anh sẽ
đến được một nơi có người ở.”
Tôi cảm ơn người phụ nữ đã cứu sống, rồi suốt đêm hôm ấy cứ lần
theo mỗi con đường ấy mà đi, không đi ngang rẽ tắt sang bất kì một lối nào
khác.
Sáng hôm sau tôi gặp một người đi bộ đang dắt hai con ngựa chở hai
kiện hàng lớn trên lưng. Tôi đến gấn, xưng mình là một người nước ngòai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.