François Pétis De La Croix
Nghìn lẻ một ngày
Dịch giả: Phan Quang
Chương 12 (A)
CHUYỆN TỂ TƯỚNG ATANMUC, BIỆT DANH
TỂ TƯỚNG ƯU PHIỀN, Và NÀNG CÔNG CHÚA ZÊLICA BÊGUM
Tôi là con trai duy nhất một nhà buôn kim hoàn giàu có ở thành phố Batđa.
Cha tôi tên là Côtgia Abđala. Sinh thời cha tôi hết sức chú trọng việc giáo
dục tôi. Từ tuổi ấu thơ, tôi đã được cha tôi mời những bậc thầy tài giỏi dạy
cho nhiều môn khoa học khác nhau như triết học, luật học, thần học... Đặc
biệt cha tôi cho tôi nghiên cứu tất cả các ngôn ngừ đang được dùng ở châu
á, với ý định nếu một ngày nào đó tôi muốn đi chu du tại châu lục này, thì
những kiến thức ấy sẽ rất có ích cho tôi.
Bản tính tôi thích vui chơi và tiêu pha hoang phí. Cha tôi buồn rầu nhận ra
điều đó. Nhiều lần cha tôi trách mắng, cố làm cho tôi thay đổi tính xấu.
Nhưng lời dạy bảo khôn ngoan của một người cha có bao giờ để lại ấn
tượng gì ở đầu óc một đứa con trai ham phóng đãng Tôi lắng nghe những
lời của cha khuyên bảo mà chẳng mấy quan tâm. Tôi còn cho đấy chẳng
qua là cái tật của tuổi già. Một hôm, tôi dạo chơi với cha tôi trong vườn
nhà, theo lệ thường cha tôi chê trách tính tình ham chơi bời của tôi. Cha tôi
nói:
- Hỡi con trai của ta? Ta nhận thấy những lời trách móc của cha cho đến
hôm nay chỉ làm con chán tai. Nhưng chẳng bao lâu nữa con sẽ thoát khỏi
người cha lắm điều.Thần chết không còn cách xa cha bao nhiêu nữa. Cha
sắp đi vào cõi vĩnh hằng, cha sẽ để lại cho con rất nhiều của cải Con hãy
chú ý chớ dùng tài sản ấy vào những mục đích không hay. Hay ít ra, nếu
con quá hư hỏng đến nỗi làm tiêu tán hết tài sản ấy một cách điên cuồng,
thì rồi con sẽ phải nhờ đến cây cổ thụ mà con nhìn thấy chính giữa vườn
kia. Rồi con nên buộc vào cành cây cổ thụ ấy một sợi dây thòng lọng và tự
treo cổ, bằng cách ấy con sẽ ngừa trước cho mình đỡ phải lâm vào những
chuyện khốn đốn vẫn luôn luôn bám sát chân sự nghèo khó.
Quả vậy một thời gian sau, cha tôi qua đời. Và đúng như dự kiến của