NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 314

người, sau khi tôi cử hành lễ tang trọng thể cho cụ, và bắt đầu sở hữu tất cả
tài sản cụ để lại, tôi mới nhận ra gia tài mình thụ hưởng thật lớn không sao
kể xiết. Vậy là tôi nghĩ mình có đủ điều kiện để buông mình vô tội vạ theo
bản tính ham vui chơi bời hành lạc. Tôi tăng thêm số lượng gia nhân hầu hạ
trong nhà. Tôi lôi kéo đến nơi ở của mình tất cả bọn thanh niên trong thành
phố. Tôi mở tiệc đãi đằng tất cả mọi người, ai muốn ăn xin cứ mời đến. Tôi
chơi bời trác táng đủ thứ; dần dà mặc dù không để ý tôi xơi mất hết toàn bộ
gia sản của cha tôi để lại lúc nào không biết. Ngay lập tức bọn bạn bè lần
lượt từ giã tôi, gia nhân tôi tớ cũng theo chân nhau ra đi. Số phận tôi thay
đổi đột ngột làm sao. Tôi thất vọng đến ngã gục, không sao gượng dậy nổi.
Lúc này tôi mới nhớ lại, nhưng quá chậm rồi, những lời nói cuối cùng của
cha. Tôi tự bảo:
- Thật đáng thân cho ta lâm vào cảnh ngộ hiện nay. Tại sao ta không chịu
nghe theo lời khuyên bảo của phụ thân khi người còn sống? Người hoàn
toàn không phải không có lý khi căn dặn ta nên dè sẻn chi tiêu. Chẳng có gì
khủng khiếp hơn, buồn phiền hơn khi một con người đột nhiên thấy thiếu
thơn mọi bề sau những ngày sống phè phỡn trong giàu sang. Ôi, nếu ta đã
coi thường mọi lời khuyên của cha ta, ít nhất ta vẫn không còn nhớ lời cụ
dạy nên tự mình kết liễu số phận mình một khi trót lâm vào cảnh khốn
cùng. Lúc này ta đã đến cảnh khốn cùng rồi, ta muốn thực hiện lời khuyên
rất đúng đắn của phụ thân. Bởi xét đến cùng, cho dù ta có bán ngôi nhà này,
tài sản duy nhất còn lại với ta, thì nhiều lắm số tiền bán nhà cũng chỉ đủ
nuôi ta thêm vài năm, sau đấy rồi thân ta sẽ ra sao? Đến lúc ấy ta chỉ còn
cách ngửa tay ăn mày để kiếm sống hoặc chịu chết đói, đằng nào cũng vậy
thôi? Vậy thì tốt hơn là ta tự treo cổ ngay giờ phút này, ít ra như thế cũng
đỡ cho đầu óc mình rồi phải giằng xé xót xa nếu ta cứ sống.
Tự bảo như vậy, tôi đi tìm một sợi thừng, bước xuống vườn, đến gần cây cổ
thụ mà thân sinh tôi từng chỉ cho thấy Tôi thấy cây cổ thụ này quả thật phù
hợp với nhu cầu của tôi lúc này. Tôi vác hai tảng đá to xếp vào dưới gốc
cây, trèo lên trên hai tảng đá ấy, tôi vươn tay buộc một đầu sợi .hừng lên
cành cây to nhất, còn đầu kia làm một cái nút thông lọng, luồn vào cổ
mình. Sau đó, tôi tung người lên không. Cái sợi dây thòng lọng mà tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.