NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 70

Chỉ còn lại hai người, Kaoruko lấy cái khăn tay từ trong túi xách ra. Cô
dùng nó chấm quanh khóe mắt, thầm thì, “không hỏi chuyện đó xem chừng
lại tốt hơn.”

“Chuyện gì cơ?”

“Đêm qua, ta đã nói rồi còn gì. Lúc phẫu thuật… lúc phẫu thuật lấy nội tạng
ra, liệu Mizuho có thấy đau không ấy.”

“À, à,” Kazumasa nhẹ giọng nói. “Em có nghe nói rồi còn gì. Đại não đã
không còn hoạt động nên sẽ không cảm thấy đau nữa.”

“Nhưng mà, trên mạng cũng nói ở nước ngoài họ vẫn dùng thuốc gây mê
còn gì. Giây phút dao mổ cứa vào thân thể lấy nội tạng ra, huyết áp bệnh
nhân tăng cao, bệnh nhân cũng bắt đầu có dấu hiệu quằn quại còn gì. Chính
vì vậy, họ mới dùng đến thuốc gây mê.”

“Chuyện đó liệu có thực không đây. Những chuyện trên mạng cũng có cái
đúng cái sai mà.”

“Nếu là thật thì sao? Con bé phải chịu đau đớn thì đáng thương lắm.”

“Đáng thương ư…?”

Chết não rồi, còn cần phải lo lắng gì đến chuyện đau đớn nữa. Tuy nghĩ thế
nhưng chẳng câu từ nào thoát nổi ra miệng. Bản thân Kaoruko có lẽ cũng
hiểu những điều mình đang nói kỳ lạ đến mức nào.

“Ta cứ hỏi điều phối viên bên cấy tạng xem sao,” anh trả lời cô vậy.

Cánh cửa mở, bác sĩ Shindou đã quay lại.

“Tôi đã liên lạc với điều phối viên cấy ghép tạng. Khoảng một tiếng nữa họ
sẽ đến.”

Kazumasa nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng 11 giờ trưa.

“Bố tôi và bố mẹ vợ cũng có đến. Mọi người muốn được gặp Mizuho lần
cuối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.