NGỌN LỬA MÙA ĐÔNG - Trang 186

Cô chờ đợi để khuấy động cơn tức giận của anh bởi câu hỏi của cô, và thậm
chí chịu đựng hình phạt bởi cơn giận dữ đó. Nhưng cô không mong chờ
cơn thịnh nộ băng giá đó làm méo mó gương mặt anh và mang đến một cơn
ớn lạnh dọc sống lưng cô.

“Làm thế nào em biết về Morna?” anh hỏi với một giọng bình tĩnh chết
người.
“Chẳng nhẽ anh không học được rằng, anh không nên chiến đấu với kẻ thù
cho đến khi anh biết tất cả mọi điều về anh ta à? Tôi đã dùng nó để biết vài
điều về anh.”
“Em coi ta như kẻ thù của em à ?”
“Anh nhất định không phải là bạn hay đồng minh của tôi. Nên, đúng vậy,
chúng ta là kẻ thù.”
“Không,” anh đáp lại lạnh nhạt.” Quan hệ giữa chúng ta là chủ nhân và nô
lệ. Chúng ta gây chiến bằng lời nói, không phải vũ khí. Và giờ ta ngày càng
mệt mỏi với những lời nói.”
“Vậy thì anh sẽ để tôi đi chứ?”, cô hỏi đầy hi vọng.
“Đúng vậy, em có thể đi – sau khi làm, như ta gọi nó là kết thúc.”
Garrick thình lình nhảy qua giường bắt lấy cô với sự bất ngờ, và trong sự
hoảng sợ cô nhảy xa khỏi anh. Nhưng cô không đủ nhanh và anh bắt được
chân cô, giữ nó chắc chắn trong lúc cô đột ngột ngã về phía sàn nhà của căn
phòng. Sự va chạm đó đã lấy mất hơi thở khỏi cô, và khuỷu tay cô bị đập
mạnh, cô cảm thấy đau nhức kinh khủng và mang đến những giọt nước mắt
của sự đau đớn trong đôi mắt cô. Cô âm thầm nguyền rủa bản thân bởi vì
cho phép những tia lấp lánh rơi xuống và làm đôi mắt cô long lanh như
thủy tinh. Vũ khí của một người phụ nữ, nước mắt; cô sẽ không dùng nó
vào mục đích của cô.
“Em đau à?”
“Nó là vấn đề à?”Cô cáu bẳn.
“Em có?”anh cay nghiệt nhắc lại.

“Thứ duy nhất khiến tôi đau là anh đang nắm chân tôi!” cô nói dối, nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.