NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 119

"Để lại dấu vết tại đây, chắc là do người vác đã đuối sức nên mới dựa

vào tường nghỉ ngơi một lúc, kết quả là để lại vết va quệt trên tường." Lâm
Đào nói. "Nếu là hai người khiêng, chắc là không mệt đến nỗi thế."

"Được rồi." Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi. "Đi thôi, chúng ta về

khách sạn ngủ, đợi tin điều tra ngày mai."

"Hai chúng ta ở một phòng đấy nhé." Lâm Đào nhìn tôi, nhấn mạnh

thêm lần nữa.

*

Có lẽ do hai vụ án nan giải gần đây đều liên quan đến ngón tay nên cả

đêm tôi toàn mơ thấy món chân gà rang ớt. Đang gặm lấy gặm để, tôi đột
nhiên phát hiện ra, thứ mình cầm trong tay không phải là chân gà mà là
ngón tay người. Tôi ớn lạnh, ghê tởm, buồn nôn, dạ dày quặn lên từng đợt.
Cũng may, chuông điện thoại khách sạn bỗng réo lên ầm ĩ, kéo tôi ra khỏi
cơn ác mộng rùng rợn.

Tôi ngồi bật dậy, cố gắng nuốt cơn buồn nôn xuống cổ rồi quay nhìn

Lâm Đào. Thằng cha chết nhát này đang trùm chăn kín mặt ngáy o o. Đúng
là đồ thỏ đế, trời nóng thế này mà quấn chăn kín mít, không sợ chết ngộp.
Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng. Là ai thế nhỉ, mới sớm tinh mơ đã
gọi? Chẳng lẽ vụ án đã phá được rồi?

Vừa nghĩ đến vụ án, tôi bỗng phấn chấn hơn hẳn. Hôm nay là thứ bảy,

nếu đã phá được án hoặc tìm được Đào Tử, vậy là vẫn có thể về nhà đón kỳ
nghỉ cuối tuần. Tôi chụp lấy điện thoại: "A lô!"

"Trưởng phòng Tần!" Là giọng của bác sĩ Ngô bên Công an thành phố

Lệ Kiều. "Thật ngại quá, sớm thế này đã quấy rầy anh, nhưng vụ án Đào
Tử đã có phát hiện quan trọng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.