NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 223

"Vì cô ta đã thấy mặt tôi, trên đùi tôi lại có vết xăm, trăng sáng như

thế, kiểu gì cô ta cũng nhìn thấy. Cô ta sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt tôi.
Cướp xong thì phải diệt khẩu, trong phim người ta đều làm như thế cả mà."

Lý Kiến Quốc thề thốt hắn không muốn giết người, nhưng lúc đó, hắn

nghe thấy một giọng nói không ngừng hối thúc hắn, phải giết Thích Tĩnh
Tĩnh. Cho đến khi nạn nhân bất động, mà thực ra trước đó, nạn nhân cũng
chẳng hề phản kháng quá quyết liệt, Lý Kiến Quốc liền mang theo quần áo
của Thích Tĩnh Tĩnh trốn khỏi hiện trường, vứt ở ven đường.

"Tôi sợ cô ta chưa chết hẳn, sẽ vùng thoát khỏi dây trói đuổi theo tôi."

Lý Kiến Quốc nói. "Nếu cô ta không mặc quần áo thì sẽ không thể đuổi
theo tôi được."

"Thế anh có cảm thấy oan hồn của nạn nhân vẫn bám sát theo anh

không?" Tôi thốt ra một câu sởn tóc gáy.

Lý Kiến Quốc ngẩng đầu, sợ hãi nhìn tôi. Lâm Đào đứng bên cạnh

cũng rúm người sởn gai ốc.

*

"Cô ấy không mắc AIDS thật chứ?" Đại Bảo có vẻ lo lắng.

Bác sĩ pháp y sợ nhất là gặp phải tử thi mang bệnh truyền nhiễm nguy

hiểm. Lỡ để mắc phải, ai có thể chứng minh đó là tai nạn nghề nghiệp?"

"Không đâu!" Tôi nói. "Đã xét nghiệm rồi, yên tâm đi, cô ấy đã dùng

mưu kế để bảo vệ sự trong sạch của bản thân, nhưng cuối cùng lại mất đi
tính mạng. Không thể phủ nhận, Thích Tĩnh Tĩnh là một cô gái thông minh.
Nhưng chỉ vì một tấm danh thiếp mà gặp phải thảm kịch."

"Thảm kịch của cả một gia đình." Lâm Đào than thở. "Người mẹ mắc

bệnh ung thư và người cha lao động chân tay vất vả sau này sẽ phải sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.