“Thật không?” Thần có vẻ không hiểu, trầm tư một lúc. “Trước đây, khi
em ngồi trên đùi anh gọi anh là “bố”, tại sao anh có cảm giác em hoàn toàn
là của anh... Anh là tất cả của em. Anh có trách nhiệm chăm sóc em, để em
có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Tình cha con của anh hơi khác thường thì phải? Không được, sau này
em phải để con mình tránh xa anh ra một chút thì hơn.”
“Khác thường? Lẽ nào tình yêu của anh ngay từ lúc đầu là khác thường
ư?” Thần thả tôi ra, hơi tựa vào đầu giường, chìm vào suy nghĩ.
Tôi vươn người tới, hai cánh tay ôm lấy vai Thần, hôn nhẹ môi Thần:
“Bây giờ anh mới ý thức được thì muộn rồi, đã không thay đổi được rồi...”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên hình ảnh của đối phương.
Chúng tôi rất gần nhau, gần tới mức có thể cảm nhận thấy hơi thở của
nhau, có thể cảm nhận thấy tiếng con tim loạn nhịp.
“Em ngồi máy bay lâu như vậy...” Thần bối rối gỡ cánh tay tôi ra. “Chắc
chắn em đã mệt rồi, ngủ đi thôi!”
“Em không mệt.” Tôi với tay kéo chiếc áo ngủ trơn bóng của Thần.
“Anh có nhớ em không?”
“Ừ!”
“Vậy anh có gì muốn nói với em không?”
“Anh hơi mệt rồi.” Thần nhắm mắt lại, quay lưng lại rồi nằm xuống.
“Có gì thì để ngày mai hẵng nói.”
“Thôi được rồi.” Tôi trèo sang phía chính diện Thần, kéo cánh tay của
Thần đặt lên gối, vô cùng thích thú gối lên tay Thần. Từ góc độ này tôi có
thể nhìn rõ Thần, các đường nét đều tuyệt đẹp.