NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 134

CHƯƠNG XI

Âm mưu bị kẹt

Thăm ông Treville xong, D’Artagnan hết sức nghĩ ngợi, đi theo lối dài

nhất để trở về nhà.

D’Artagnan nghĩ đến điều gì, mà lại tránh xa đường chính, nhìn sao trên

trời lúc thở dài, lúc cười tủm?

Chàng nghĩ đến bà Bonacieux. Đối với một ngự lâm quân tập sự thì

người đàn bà trẻ này hầu như là một người tình lý tưởng: Xinh đẹp, bí ẩn
được khai tâm trước hầu hết các bí mật của triều đình, những bí mật ấy lại
phản chiếu lên những nét duyên dáng của nàng không ít vẻ uy nghiêm mê
hoặc, nàng bị ngờ là không đến nỗi vô tình, đó lại là nét hấp dẫn không thể
cưỡng nổi đối với những kẻ si tình mới vào nghề. Hơn nữa D’Artagnan đã
giải thoát nàng từ những bàn tay quỷ dữ muốn lục soát và ngược đãi nàng,
và công lao quan trọng ấy đã thiết lập giữa nàng và chàng một thứ tình cảm
biết ơn mang một tính cách trìu mến nhiều hơn là ái tình.

Biết bao những ước mơ đẹp lướt nhanh trên đôi cánh của trí tưởng tượng

và D’Artagnan như đã thấy một sứ giả của người đàn bà trẻ đến sát bên
chàng, trao cho chàng một thư ngắn hẹn hò nào đó, một chuỗi hạt vàng
hoặc một viên kim cương. Chúng ta đã nói những kỵ sỹ trẻ nhận tặng vật
của Nhà Vua, họ không hề xấu hổ. Ta hãy thêm rằng ở thời buổi đạo lý dễ
dãi này, bọn mình cũng chẳng liêm sỉ gì hơn đối với những tình nhân của
họ, và những người đàn bà này lại hầu như luôn để lại cho họ những kỷ vật
quý và lâu bền, như thể các nàng cố chinh phục sự mong manh trong tình
cảm của họ bằng sự bền vững của các món quà.

Họ mở đường cho mình bằng đàn bà như thế không hề xấu hổ. Những

người đàn bà chỉ đẹp thôi thì cho sắc đẹp và từ đó chắc hẳn đã hình thành
câu ngạn ngữ: “Cô gái đẹp nhất trên đời chỉ có thể cho cái cô ta có”. Những
cô gái giàu có ngoài ra còn cho phần tiền bạc của họ. Người ta có thể kể ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.