NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 223

Phù văn dường như biết được một ngày này rốt cuộc đã đến, lập tức phát

ra ánh sáng muốn chống cự, dây leo bên cạnh cũng mở ra bay tới như muốn
giúp thêm sức. Phượng Vũ triệu tập ngọn lửa mãnh liệt lao đến, thoáng
chốc liền đốt cháy khắp vách đá, nuốt cả phù văn và dây leo vào trong ngọn
lửa cháy hừng hực.

Trong biển lửa đỏ rực, ánh sáng đỏ yêu dị điên cuồng lóe lên mấy lần,

sau đó dần dần ảm đạm. Sau khi đốt ước chừng hơn mười phút, thấy phù
văn không còn sáng lên nữa, Phượng Vũ hơi giơ tay, ngọn lửa đầy trời
thoáng chốc tan sạch.

Nhìn lại vách đá, đã là bị cháy đến bạc màu. Vốn là mấy viên đá phát ra

màu đỏ âm u, lại biến thành màu xám tro ảm đạm. Chỉ chốc lát sau, hóa
thành tro bụi rơi xuống. Dây leo vốn là cỏ cây, càng không thể chịu được
công kích của pháp thuật Hỏa hệ, đã sớm khô như than cốc, đứt thành từng
đoạn tro.

"Cấm chế máu đã trừ bỏ, trận khóa Ngũ Hành coi như bị phá một nửa,

tiếp đó, phải giải quyết mấy sợi dây xích kia!"

Nói xong, Phượng Vũ đạp gió bay xuống đáy vực, đã thấy Độc Giác Thú

mới vừa còn nằm xấp đã đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi
—— dựa vào sức lực của mình ngươi phá bỏ cấm chế máu? !"

—— thì ra hắn nghe hiểu tiếng người.

Phượng Vũ có chút bất ngờ: "Không sai."

"Ngươi làm vậy, là vì cứu ta ra ngoài?"

"Đương nhiên." Không phải vừa nãy đã nói rồi sao?

"Ta. . . ." Hai trong mắt màu vàng của Độc Giác Thú trừng to vừa kích

động, vừa khó hiểu: "Vì sao lại giúp ta? Ngươi có biết vì sao ta bị nhốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.