NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 341

Đang căm tức, Tiểu Đoàn Tử trước ngực chợt dùng sức ủi ủi, Phượng Vũ

cho rằng nó đói bụng, liền nói: "Ngươi nhẫn nại một chút, thừa dịp mặt trời
còn chưa xuống núi ta đi xung quanh đây xem thử, sau đó cắm trại rồi lại
ăn gì đó."

Mặc dù Tiểu Đoàn Tử thích làm nũng, nhưng vẫn rất nghe lời. Nhưng

lần này nó lại không ngoan ngoãn an tĩnh lại như ngày trước, ngược lại bắt
đầu phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Ở chung đã lâu, Phượng Vũ sớm có thể nghe hiểu ý tứ của nó, lập tức

không khỏi nhíu nhíu mày: "Ngươi nói là, nơi này không có đồ tốt?"

Trả lời nàng, là tiếng kêu khẳng định của Tiểu Đoàn Tử.

Vì tinh thần lực cường đại, năm giác quan của Phượng Vũ cũng nhạy

cảm hơn người bình thường nhiều. Nhưng bất kể nàng cảm ứng thế nào,
cũng không cảm giác ra chung quanh khác thường.

Là ảo giác của Tiểu Đoàn Tử đúng không? Nàng định nói, lại nghe Luci

trầm giọng nói: "A Vũ, ngươi phải cẩn thận, xung quanh đây quả thật có
vật gì đó, nó làm ta cực kỳ không thoải mái."

Biết rõ thực lực của Luci, lúc này Phượng Vũ thất kinh: "Thế nhưng nó

lại có thể uy hiếp được ngươi?"

"Cũng không thể nói là uy hiếp. Không biết vật đó là gì, hình như có thể

kích thích bản năng sợ hãi của ma thú, dù ta là linh hồn nhân loại, lại bị
phong ấn trong cơ thể bươm buớm, cho nên cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều."
Lời nói này gần như yếu thế, với tính tình của Luci dù chết cũng không nói
ra, nhưng vì an nguy của đồ đệ, chỉ có thể tạm thời vứt mặt mũi qua một
bên.

Sau khi nghe Luci nói, Phượng Vũ trầm ngâm nói: "Có thể làm bản năng

ma thú cảm thấy sợ hãi? Sẽ là gì chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.